Nội Tuyến

Chương 095: Đâu ra đường bằng phẳng. (4)

Đám cảnh sát thấy Mộc Lâm Thâm đột nhiên trở nên im lặng, cho rằng y chưa tin tưởng, người gày gò Liên Cường chủ động giải thích:" Vốn người do chúng tôi phái tới có nhiệm vụ hiệp trợ Lư Hồng Bác trốn khỏi bệnh viện tâm thần, sau đó lấy lòng tin ông ta, để tìm ra hang ổ của đám đa cấp đó, không ngờ cậu lại chen chân vào, làm kế hoạch của chúng tôi rối loạn hết ... Có điều cậu chơi rất đẹp, nếu chỉ có 3326, e rằng anh ta không có cơ hội chứng kiến nhiều hang ổ cùng giám đốc khu vực của bọn chúng như thế."

Tên Béo đen Mã Phong Hỏa cũng luôn mồm tán dương:" Mới đùng chúng tôi cho rằng cậu là gánh nặng làm vướng víu nhiệm vụ, chúng tôi đã định để cậu lặng lẽ rời đi ở Hán Trung, nên mới dàn dựng vụ cướp đưa tiền cho cậu, ai ngờ Lư Hồng Bác lại nhìn trúng cậu chứ ... Có điều phải thừa nhận rằng lão già đó rất có nhãn quang, cướp lộ phí thì lóng nga lòng ngóng, nhưng lừa bao nhiêu người lại dễ dàng như không, ai mà không biết còn tưởng cậu là đệ tử của Lư Hồng Bác ấy chứ ... Bây giờ nên gọi cậu là thầy Lâm, hay là Mộc Lâm Thâm đây?"

Mộc Lâm Thâm không thấy yên tâm hay nhẹ nhõm hơn chút nào, y không quá sợ kẻ xấu, gặp phải kẻ xấu, nhiều lắm thì mất tiền hoặc thất thân, nhưng nếu gặp phải cảnh sát thì cảng thảm hơn, muốn đối phó không được. Như lúc này đây nhìn hai người đó cười đùa trêu chọc mình, trong lòng y lửa giận dâng cao từng chút một.

" Sao vậy, đến cả bị bắt vào trong ổ đa cấp mà cậu cũng không sợ, sao thấy chúng tôi lại sợ hãi như thế?" Mã Phong Hỏa thấy Tiểu Mộc cứ im re thì bất ngờ lắm, thằng nhóc này đâu được bề ngoài hiền lành, nội tâm hung hãn như 3326 nói:

" Đúng, kẻ xấu có gì đáng sợ, cảnh sát mới đáng sợ." Mộc Lâm Thâm lên tiếng:

" Đó là vì cậu từng làm chuyện xấu nên mới chột dạ đấy." Liên Cường vẫn trêu:

" Vớ vẩn, chuyện xấu một nửa do kẻ xấu làm, nửa còn lại chẳng phải do đám cảnh sát các anh làm à?" Mộc Lâm Thâm đột nhiên giọng điệu trở nên gay gắt:

" ĐM thằng ranh này, không nói thì thôi, nói một cái liền phun rắm đấy à, mày nói gì thế hả?" Liên Cường nổi giận:

Mộc Lâm Thâm càng tức giận hơn, đây đã là lần thứ ba bị người ta bắt cóc rồi, là người thời gian dài sống ở nước ngoài, ý thức tự do cao, mà dù y lành tính tới mấy thì con giun xéo lắm cũng quằn:" Không chứng không cứ, không có ai tố cáo, một đám người ngang nhiên xông tới bắt tôi giữa đường giữa chợ, bịt mặt tống lên xe không khác gì xã hội đen bắt cóc. Còn dám nói không phải là làm chuyện xấu à? Đến đám người đa cấp còn khách khí mời tôi lên xe, người ta văn minh hơn các anh."

Liên Cường tức thì á khẩu, Mã Phong Hỏa cười xấu hổ:" Chúng tôi đã văn minh lắm rồi đấy."

Chứ còn sao nữa, sao với bắt nghi phạm bị đè xuống còng tay, giam vào phòng tối, chuyến này bọn họ thực sự quá văn minh rồi.

" Các anh mở mồm ra là ĐM, bảo người ta đánh rắm, nói chuyện dùng nửa dưới, không biết dùng tới cái đầu à?" Mộc Lâm Thâm chỉ Liên Cường:

Liên Cường làm sao nhịn được, chẳng nghĩ gì vung tay tát bốp một phát:" Con mẹ mày chứ, mày chửi ai đấy, cẩn thận tao xử lý mày."

Chát, Mộc Lâm Thâm ngay lập tức tát lại cực mạnh, làm Liên Cường sững sờ, hung hăng nói:" Tôi mắng anh đấy, muốn hợp tác thì ăn nói giống con người một chút. Anh là Liên Cường chứ gì, có tin lát nữa tôi gặp sếp lớn của anh, cho đuổi việc anh không?"

" Mày, mày ... Tao ..." Liên Cường tay đã vung lên rồi, nhưng đánh không được, không đánh cũng không được, làm mặt mày hắn tím tái như gan lợn:

Mã Phong Hỏa đánh mắt cho hắn im lặng, đây là một người trong cuộc có tầm quan trọng cực lớn với vụ án, cho nên cười nịnh:" Do chúng tôi không đúng, chúng tôi xin lỗi cậu."

Chẳng có gì bất ngờ cả, Mộc Lâm Thâm tuy tức giận, nhưng y đâu có ngốc mà đi đánh cảnh sát, cái tát này thăm dò không ít, cảnh sát hạ mình như thế, e là có yêu cầu lớn rồi, mà yêu cầu đó liên quan tới chỗ mà mình vừa mới trốn thoát. Đây là điểm làm y sợ hãi nhân, người xấu và người tốt đều có phe của mình, nhưng nếu dính dáng với cả người xấu lẫn người tốt, vậy không bên nào coi anh là người hết.

" Tiểu Mộc, cậu đừng khẩn trương, chúng tôi dù có điều không phải với cậu, dù sao vẫn là cảnh sát, chung quy là vì nhân dân phục vụ. Kẻ xấu có tốt tới mấy, đại đa số thời gian chúng làm việc xấu, tôi nghĩ đúng sai cong thẳng thế nào, trong lòng cậu hẳn tự có cán cân." Mã Phong Hỏa tuổi nhiều hơn Liên Cường, nói chuyện thận trọng, sợ chọc giận chàng trai này:

" Tôi khẩn trương cái gì chứ, hiện giờ tôi không hề khẩn trương, trừ tôi ra, tất cả đều khẩn trương mới đúng." Mộc Lâm Thâm quay đầu đi, y đâu dễ dụ chứ:

" Chúng tôi việc gì phải khẩn trương, bắt bọn chúng chẳng phải chỉ là chuyện vặt." Liên Cường vẫn còn giận lắm, khinh bỉ nói:

" Cứ khoác lác đi, bây giờ tên tên Ngốc Đản 3326 đó có nguy cơ bị bại lộ, còn tôi thì chúng không rõ danh tính, anh nói bắt chúng là chuyện vặt, vậy thì xin mời. Bắt đi, thế thì chẳng có việc gì của tôi nữa rồi, thả tôi đi chứ?" Mộc Lâm Thâm thách thức, nếu bắt đám người đó rồi, y là người mừng nhất, thằng ngốc còn thích ra vẻ trước mặt mình:

Mã Phong Hỏa lần nữa trừng mắt với Liên cường, đã bảo im lặng rồi:" Tiểu Mộc, thực ra ..."

Mộc Lâm Thâm chặn họng:" Anh không cần nói, tôi chắc các anh đã biết tôi là ai rồi đúng không, thế thì các anh không nên uy hiếp tôi, chẳng những không có tác dụng, hơn nữa càng phản tác dụng. Dụ dỗ càng không được, tiền tiêu vặt một tháng của tôi bằng lương hai năm của các anh rồi, các anh lấy cái gì dụ tôi? Không chỉ phương thức không dễ lựa chọn, hơn nữa thời gian của các anh cũng không đủ, vì nếu tôi ra ngoài thời gian dài, mang tôi về cũng vô nghĩa, người ta hoặc là đã bỏ đi tránh nguy cơ bại lộ, hoặc là chẳng tin tưởng tôi nữa."

Lão Mã mấp máy môi không nói ra được gì, chẳng trách mà giám đốc lớn nói, bọn đa cấp cái miệng nát của bọn chúng còn nguy hiểm hơn cả súng, tâm tư tàn nhẫn hơn cả sói, ý đồ của bên mình bị người ta đoán không sót điểm nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận