Nội Tuyến

Chương 305: Kiếm tiền không thiếu đường. (3)

" Chỉ làm thế thôi sao?"

Mã Ngọc Binh đang đợi cái gì đó thật đặc sắc bất ngờ, khi biết chân tướng thì ngây ra, đơn giản quá, hơn nữa còn là thủ đoạn dùng nát trong giới rồi, được gọi là tiên nhân khiêu. Nghe nói Mộc thiếu gia đứng ngoài đường kéo khách được hai ngày thì phát hiện ra vấn đề, sau đó thay đuổi phương thức vận hành, tổ chức đám gái gọi già, tiểu lưu manh trẻ không có công ăn việc làm khắp một dải Thương Cơ, cùng nhau tổ chức một đội ngũ, tự xưng là: Đội du kích Lưu Oanh. Hắc Cường chẳng nghĩ nhiều, nghe thấy chuyện vui thì cười thôi, nhưng hắn chẳng nghĩ cách này kiếm ra tiền:" Thế thì thu được bao nhiêu tiền chứ?"

" Mới đầu tôi cũng không tin lắm lúc đâu, nhưng cậu ta tính cho tôi một bài toán, khách sạn nhỏ có năm trăm phòng, còn khách sạn lớn thì có hơn một ngàn phòng, một số điện thoại có thể quản lý ba nơi, gần hai ngàn thẻ, tìm cách nhét vào, chỉ cần có một phần trăm tỷ lệ thành công, thì có hơn hai mươi vụ làm ăn. Mà hai mươi vụ này, ít thì một hai trăm, nhiều thì năm ba trăm, vậy không phải là cả ngàn sao. Trong khi chi phí để tìm người nhét thẻ thì rất thấp, một ngày hai trăm là đủ rồi.” Lão Qua tính toán:

Càng hay hơn nữa là, dùng cả công nghệ cao luôn, có thể lên wechat xem trước, đương nhiên người anh xem và người tới căn bản không liên quan tới nhau, dù sao thì bọn họ cũng không kinh doanh món này, chỉ dùng làm cái cớ để gõ cửa vào phòng kiếm tiền thôi. " Mẹ nó, kéo khách ở quy mô công nghiệp à? Nhanh hơn ăn cướp." Mã Ngọc Binh lờ mờ hiểu ra rồi:

" Không sợ có chuyện sao?" Hắc Cương vừa hỏi ra khỏi miệng đã thấy lời của mình đúng là dư thừa, cái chỗ mông hắn đang ngồi, chẳng có chuyện n ào xảy ra nhỏ hơn chuyện đó:

“Cái thành phố Hàng Châu này mỗi ngày có bao nhiêu khách du lịch chứ, bao người bị mất mấy nghìn, mấy vạn mà chẳng thấy có chuyện gì xảy ra ... Huống hồ là mấy trăm đồng. Mà nói thật, những chuyện này, ai dám nói ra chứ, để cho người ta đi báo công an cũng chẳng dám, mà có báo cũng chẳng có gì, làm gái mại dâm thì không tính, còn mấy trăm đồng thì ... cậu nói xem họ có muốn giữ thể diện, hay là muốn mấy trăm đồng này, có phải đi báo công an không?” Lão Qua hỏi:

" Ồ, thông minh lắm, nắm chừng mực rất tốt, rất hợp với cách làm việc của Ngũ ca." Mã Ngọc Binh ngay lập tức chỉ ra được trí tuệ giang hồ ở trong cách thức làm ăn rất vớ vẩn này, dù sao chỉ kiếm được vài đồng thôi, anh làm gì được tôi, hơn nữa làm thế này tránh được nguy hiểm của việc lôi kéo khách ngoài đường:

Trò bẫy người lấy tiền thế này nhiều lắm, nhưng toàn bọn tham, lấy cho người ta không còn cái quần mà mặc, người ta lại chẳng liều mình báo công an. Lão Qua vui vẻ nói:" Dùng lời của cậu ta là, đã cởi quần nhưng không đút vào, chưa thành sự thật thì chưa tính là tội."

Mã Ngọc Binh vỗ đùi cười không dứt, khen hay luôn mồm, câu này có tính triết lý. Hắc Cương thì vẫn cứ tò mò trò này rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền. “ Hiện bọn họ có ba nhóm, một tối có thể thu được hơn một vạn... Nhanh tay làm vài thêm vài vụ, một khi lộ ra thì chắc chắn việc làm sẽ khó khăn. Nói thật là, Mã quả phụ, tôi phải cảm ơn cậu rất nhiều, bao nhiêu năm cậu chỉ làm được có một việc tốt như vậy thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận