Nội Tuyến

Chương 247: Mở đầu thế giới ly kỳ. (8)

Tiếng máy đóng cọc, máy trộn bê tông, máy san lấp, đủ tiếng máy móc hạng nặng rầm rập chạy, gần đó là tiếng quát tháo của đốc công, bất kỳ ai nghe những âm thanh đó cũng ngay lập tức tưởng tượng ra được một công trường rộng lớn, không khí nhộn nhịp, gầu xúc khổng lồ xúc đất, xe tải chở vật liệu n ối tiếp nhau, cần cầu với cánh tay cần xoay tròng trên không và công nhân đội mũ bảo hộ chạy khắp nơi. Mộc Lâm Thâm một tay bịt tai trai, tay kia cầm điện thoại cố chống lại tiếng ồn điếc tai kia, hét lên vào trong điện thoại:” Tôi không đi được, ở bên này đang có việc gấp … ừ, thế nhé … gọi lại sau … phải vài ngày cơ, chưa biết.”

Cúp điện thoại rồi y buông thõng tay, bần thần mất một lúc mới nhớ ra cầm điều khiển tắt âm thanh đinh tai nhức óc từ dàn loa Sonus Faber Sonetto đắt tiền. Điện thoại là của một tên trong nhóm bạn hoàn khố của y, rủ đi chơi, y phải vờ vịt làm người bận rộn để từ chối. Vì sao à? Mộc thiếu gia hết tiền rồi, lộn hết túi trái túi phải, gom không đủ 100 đồng, thảm hại vô cùng. Phải kiếm việc thôi, chuyện đó giải quyết được hai vấn đề khó khăn hiện giờ có y, một cái tất nhiên là vấn đề tế lửa cháy ngang mày, hai là để có cớ đáng hoàng từ chối đám bạn rủ chơi bài, y không kham nổi cuộc ăn chơi đó nữa. Thậm chí Mộc thiếu gia đang tính đem đồ trong nhà đi bán, chưa làm là chẳng qua ngại bị phát hiện, rất nhiều món đồ cao cấp của y được đặt riêng, ở thị trường hẹp này, khả năng sẽ có người nhận ra. Vì thế khi tháng 9 mùa thu, lan quế tỏa hương, trời quang gió nhẹ, mùa thu mang đến cảm giác thư thái và dễ chịu cho Thượng Hải. Mộc thiếu gia lấy tinh thần, mỗi ngày xem báo tìm kiếm thông báo khảo thí, chuẩn bị đi thi công vụ viên. Theo như suy nghĩ đơn thuần của Mộc thiếu gia, cuộc đời công vụ viên mới tuyệt làm sao, sáng tới chỗ làm pha ấm trà, châm điếu thuốc, cùng nữ đồng nghiệp đầu mày cuối mắt ... Thế là có lương. Trên đời này còn chuyện gì đơn giản thế không? Thế nhưng với Mộc thiếu gia thì đó lại là ngưỡng cửa không thể bước qua, báo danh cần phải có kiểm tra sức khỏe, không may trên người y lại xăm hình phượng hoàng tắm trong lửa đỏ, đẹp thì đẹp lắm, cơ mà nhà nước không tiếp nhận. Mộc thiếu gia vì tương lai tươi sáng, mua chuộc lãnh đạo bệnh viện vượt qua được ải đầu tiên, qua được rồi liền thở phào, ai ngờ rằng đó chỉ là bước đầu tiên trong cuộc vạn lý trường chinh. Đến khi chính thức báo danh mới biết cái bằng Abraham Lincoln University của y chẳng là cái đếch gì hết, đơn vị người ta nhận bằng Bắc Đại, Nam Đại, Đông Đại, Tây Đại, thậm chí đại học hạng ba trong nước cũng chấp nhận, chứ không nhận cái bằng đại học nước ngoài buồi gì đó của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận