Nội Tuyến

Chương 207: Hành động lớn: Lôi Đình. (9)

Thằng nhãi này là một thứ quái thai, vô cùng quỷ dị, làm trò thế này thì thực sự đã biết bí mật gì đó rồi, mà vụ án bây giờ tiến triển quá nhanh, khó mà tránh được sai sót. Ngốc Đản dùng thái độ thành khẩn nhất nói:" Không sao, có chuyện gì cậu cứ nói cho tôi, ngàn vạn lần đừng kỵ húy, chúng ta đều là anh em cả, tôi sớm coi cậu như người một nhà rồi."

" À, vậy thì để tôi kiểm tra thử tình cảm anh em của anh sát các anh nhé." Mộc Lâm Thâm giơ ba ngón tay lên:" Tôi sẽ nói ba điều, điều thứ nhất, khả năng các anh sẽ áp dụng biện pháp nào đó với tôi. Làm nội tuyến không dễ dàng, chỉ cần có chút nghi vấn thôi thì bên nào cũng không coi là người nhà nữa, tôi khả năng sẽ gặp phải tình huống khó xử này đúng không?"

" Không thể, không thể nào, cậu cứ yên tâm, có chuyện gì đám anh em chúng tôi gánh cho cậu, ai dám động vào cậu? Không có cậu, làm sao vụ án nhẹ nhàng như thế này được." Liên Cuồng khẳng định, đó là chuyện chung, còn về tình riêng không có Mộc Lâm Thâm chu cấp, bọn họ tác nghiệp rất gian nan:

Ngốc Đản là nằm vùng, có lần nào quay về không qua đủ loại thẩm tra, nên không bình luận gì, nghĩ một lúc rồi hỏi:" Hai điều còn lại thì sao? Tạm thời cậu không cần nghĩ tới điều thứ nhất."

" Điều thứ hai, tiền tang vật thu được chắc chắn sẽ thiếu một phần, còn là phần lớn đấy." Mộc Lâm Thâm khẳng định:

" Hả? Thằng nhãi này, không phải là cậu giấu đi rồi đấy chứ, Lâm Tử, đừng có phạm sai lầm đấy, đó là chuyện chết người." Liên Cường khiếp hãi:

Mộc Lâm Thâm nhún vai, thế đó, y biết mà, nếu có vấn đề gì, người ta sẽ nghi nội tuyến đầu tiên, người trong nhà gì chứ, đó chỉ là lời nói mồm lừa người ta thôi. Huống hồ y đúng là làm chuyện ngu ngốc, bị người ta gài bẫy, đâm một phát thật rất đau nữa. Ngốc Đản bực mình bợp Liên Cường một phát:" Cậu ấy là thế thân, làm sao tiếp xúc được với tiền chứ? Bọn chúng cho câu ấy cơ hội làm thế à?"

" À ..." Liên Cường sực tỉnh, đúng rồi ngay từ đầu Mộc Lâm Thâm bị bọn lừa đảo kia đẩy ra làm ma thế mạng, đời nào cho y chạm vào tiền. Hơi lúng túng vì biểu hiện vừa rồi của mình, chẳng trách người ta nghi cảnh sát sẽ áp dụng biện pháp với y, hắn cười xấu hổ:" Lâm Tử, tôi ..."

Mộc Lâm Thâm xua tay không thèm để ý, nói thẳng ra điều thứ thứ ba:" Nguyên nhân tôi nói điều thứ hai là vì điều thứ ba, tiền tất nhiên không phải là do tôi lấy đi, mà là chủ mưu. Hiện giờ các anh chưa biết lão A là ai, nhưng tôi dám chắc hắn mang tiền đi rồi."

Liệu có khả năng này sao? Ngốc Đản lấy di động ra, xem lại thông báo tình hình vụ án, hiện giờ vẫn còn dừng lại ở phân biệt thân phận, lấy chứng cứ và xác nhận. Đợi xác nhận xong sẽ tốn một quãng thời gian nữa, vậy mà ngay bây giờ Tiểu Mộc đã khẳng định chủ mưu đi rồi, lại còn là mang tiền theo? Cái tòa nhà Kim Khoa Khải Việt đó hiện được lục soát không sót thứ gì. " Không thể có chuyện đó được, hôm nay đã nhổ tận gốc bọn chúng rồi." Liên Cường cho rằng, chủ mưu chỉ quanh quần mấy kẻ Hà Ngọc Quý, Đồ Thân Hào thôi, mỗi người bọn chúng phụ trách một mảng riêng, vì lợi ích kết hợp với nhau, không nhất định cứ phải có nhân vật lớn thần bí nào đó đứng phía sau:

Ngốc Đản cũng bán tín bán nghi:" Trong tình huống này còn có thể mang tiền đi, chẳng khác gì lấy hạt dẻ trong lửa hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận