Nội Tuyến

Chương 288: Người nghe nát cõi lòng. (4)

Nghiêm Luật dường như lo sợ chuyện xấu trong nhà lộ ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại luật sư Vương lại. Hắn thấy, mí mắt của Mộc thiếu gia đang động đậy, chỉ trong chớp mắt, nước mắt trào ra như suối. Rồi y lau đi rất nhanh, cố gắng kìm nén, đôi mắt trở nên trống rỗng, nhưng ánh nhìn ấy lại có chút đáng sợ. Là trợ lý theo ông chủ Mộc khá lâu, cha lại làm việc trong khách sạn Khánh Thần mười mấy năm, hắn biết tâm kết cha con nhà này khó mà cởi bỏ trong thời gian ngắn. Hơn nữa chuyện này đến không đúng lúc, nếu là trước kia, khi bà chủ còn chưa có thai, ông chủ Mộc ít ra sẽ tới đây, xem Tiểu Mộc nói gì mới quyết định, nếu nghe những lời tan nát cõi lòng vừa rồi, hẳn chuyện sẽ khác đi rất nhiều, nhưng ông chủ không thấy, thế nên chuyện này coi như xác định rồi, mâu thuẫn hai bên càng thêm sâu. Nghiêm Luật không xử lý được, nên hắn chỉ còn cách kéo dài thời gian, ngồi xuống lấy trong ví ra một cái thẻ, đặt lên trên bàn, rồi xé một tờ giấy viết mật mã, đẩy cả hai về phía Mộc Lâm Thâm, cố gắng nói thật cẩn thận không kích thích vị thiếu gia trong lúc nhạy cảm này:" Mộc thiếu gia, đây là thẻ của tôi, trong đó không có nhiều đâu, chỉ vài vạn thôi, hẳn đủ để cậu ứng phó lúc khẩn cấp, đợi cha cậu nguôi giận hẵng nhắc tới chuyện này, tôi sẽ nói giúp cậu."

“ Hôm nay tôi không đến vì tiền, tôi chỉ muốn xác nhận một điều mà tôi luôn nghi ngờ trong lòng thôi, giờ tôi đã có câu trả lời rồi.” Mộc Lâm Thâm đã bình tĩnh lại, nhưng sự bình tĩnh ấy càng khiến người ta cảm thấy thương xót. Y lại lấy từng món đồ một đặt đồ vật lên trước mặt Nghiêm Luật, vừa đặt vừa nói: “ Nhà, trả lại cho ông ấy, xe, trả lại cho ông ấy ... Còn nữa, luật sư Vương, dì làm ơn lấy bản thỏa thuận ra.”

Giọng nói trầm thấp như mang một sức mạnh vô hình, khiến luật sư Vương vội vã đứng dậy. Nhìn ánh mắt của Nghiêm Luật, bà nhanh chóng lấy một bản di chúc được khóa trong tủ hồ sơ ra, vẫn còn được niêm phong. Bà có chút khó xử nhìn Nghiêm Luật rồi nói: “Theo nguyên tắc, tôi không thể giao nó cho cậu, nếu không sẽ vi phạm đạo đức nghề nghiệp của tôi.”

" Đưa cho tôi đi, quan hệ của cha con tôi không phải dùng một bản hợp đồng để xác định." Mộc Lâm Thâm đưa tay ra:

Do dự vài lần, luật sư Vương cuối cùng vẫn đưa cho Mộc Lâm Thâm. Mộc Lâm Thâm cầm lấy, không thèm nhìn, xoẹt xoẹt xoẹt xé toạc thành từng mảnh rồi chất đống trước mặt Nghiêm Luật, kiên quyết nói: “ Giúp tôi chuyển lời với ông ta, tài sản của ông ta, tôi không cần lấy một xu, tôi không hối hận. Sau này tôi làm gì, trở thành người thế nào, ông ta đừng can thiệp nữa, cũng đừng hối hận. Còn anh, Nghiêm Luật, tôi cảnh cáo anh, đừng có mà bám theo tôi như lũ săn tin, đừng tưởng tôi không biết anh rình mò chuyện của tôi, lần sau tôi mà tôi phát hiện ra là tôi không khách khí đâu.”

Cả hai đều sững sờ, đây đúng là đang chuẩn bị đoạn tuyệt quan hệ cha con thật rồi. Nghiêm Luật hoảng hốt, muốn đưa tay ngăn lại nhưng không dám. Mộc Lâm Thâm từ từ đứng lên, bỗng nhiên trong lồng ngực trào dâng một cảm giác sảng khoái chưa từng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận