Nội Tuyến

Chương 563: Duyên cũ khó nối. (4)

Thấy Đại Hồ Lô bỏ đi, Đảng Ái Dân cuống lên, kéo hắn lại, nhưng lần này khôn hơn rồi, hắn cảnh báo trước:" Được, chúng ta tiếp tục, nhưng giao hẹn trước nhé trả lời không biết thì không tính tiền đâu đấy."

" Được, mày hỏi đi." Đại Hồ Lô gật đầu, xoa xoa tay đầy tham lam:

Lần này tiếp tục, Đảng Ái Dân hỏi thẳng luôn:" Biết giờ cậu ấy ở thành phố nào không?"

Đại Hồ Lô hớn hở rút ngay một tờ, đáp:" Biết."

" Ở thành phố nào?" Đảng Ái Dân mừng rỡ, nhất thời không nghĩ gì đã buột miệng hỏi:

" Đây là một câu hỏi khác nhé." Đại Hồ Lô đưa tay ra muốn rút tiền:

Đảng Ái Dân tức hộc máu, ngoài vỗ trán ra còn biết làm gì nữa, cắn răng đưa 100, thôi xong rồi, tháng này hắn thảm rồi, nghiến răng đưa tiền, nói như rít từ cổ họng:" Trả lời đi."

Đại Hồ Lô nhét ngay tiền vào túi:"Thượng Hải."

" Thượng Hải à?" Đảng Ái Dân kinh ngạc buột miệng hỏi:

Không ngờ Đại Hồ Lô chộp ngay lấy thời cơ coi đây là một câu hỏi, rút ngay một tờ tiền nữa:" Chính xác."

Đảng Ái Dân tức muốn trào máu vì sự vô liêm sỉ của cái thằng ngốc này, nhưng còn cách nào khác đâu, mất tiền tới mức này rồi đành phải chơi tới cùng thôi, hắn giơ số tiền còn lại lên:" Nói cho tôi biết địa chỉ và số điện thoại của cậu ấy, toàn bộ số tiền này sẽ là của anh."

Đại Hồ Lô nhe răng cười, cười tới mắt mũi nhăn tít lại, như thể vừa thấy chuyện gì buồn cười lắm. Đảng Ái Dân nghiêm mặt nói: "Tôi nói thật đấy, nói cho tôi biết, anh có thể cầm tiền đi ngay."

" Tháng nào cũng có người đến hỏi han, dúi tiền cho tao, nếu để mày tìm thấy đại ca của tao thật, thì còn ai đến đưa tiền nữa? Ha ha! Mày tưởng tao ngu chắc? Ha ha…" Đại Hồ Lô cười đắc ý, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, hắn cầm số tiền ít ỏi mà Đảng Ái Dân đưa, vừa chấm nước bọt đếm, vừa ưỡn cái bụng phệ, lắc lư bước đi, chẳng thèm ngoái lại:" Tự mà tìm đi, không tiễn!"

Xem ra người ta không phải là thằng ngốc, thằng ngốc chính là mình. Đảng Ái Dân bực bội vỗ đầu, đợi đên khi hắn quay lại gặp mọi người, mới biết mình không phải người đầu tiên bị chơi xỏ. Ngay cả Thân Lệnh Thần và Lâm Kỳ Chiêu cũng từng bị Đại Hồ Lô chặt chém không ít, mời ăn cơm, đòi tiền tiêu vặt, đến khi thỏa mãn yêu cầu của tên đó mới nhận ra những gì hắn nói hoàn toàn vô dụng. Thượng Hải có đến hơn hai nghìn vạn nhân khẩu, tên đó chỉ ném ra mỗi cái tên thành phố, thì biết đi đâu mà tìm? Mà hỏi kỹ hơn thì hắn dứt khoát ngậm miệng. " Tôi lưu lại số điện thoại của tên Đại Hồ Lô đó rồi, anh giúp tôi tra xem có những ai liên hệ với hắn." Đảng Ái Dân còn có chiêu dự phòng, báo một số di động:

" Chiêu này chúng tôi cũng dùng rồi." Lâm Kỳ Chiêu méo miệng nói:

" Hả, các anh cũng dùng rồi?" Đảng Ái Dân thốt lên, dùng cách này tìm nội tuyến đã đủ chứng minh phân lượng của thằng nhóc đó, cơ mà không cần hỏi cũng biết kết quả. Hắn bỗng cảm giác như quay về thời gian còn ở cùng với Mộc Lâm Thâm, mỗi hành động, mỗi lời nói, đều tự biến mình thành thằng ngốc. " Chúng tôi đã dùng không ít biện pháp kỹ thuật điều tra rồi. Nhưng lạ thật chứ, một thằng lưu manh đầu óc có vấn đề như thế mà lại ranh ma đến mức không để lộ bất kỳ sơ hở nào … Theo dõi hắn chỉ tổ thất vọng thôi. Ban ngày hắn ăn uống, tối đến là bài bạc với gái gú. Số điện thoại của hắn không khác gì cái số điện thoại công cộng, toàn bộ đám lưu manh ở Hàng Châu này cơ bản là có số của hắn, mà hầu hết mấy số gọi vào máy của hắn, trong hồ sơ của đồn cảnh sát nào cũng có." Lâm Kỳ Chiêu mặt mày đau khổ kể:

Bấy giờ Đảng Ái Dân mới biết hóa ra Đại Hồ Lô và Tiểu Hồ Lô vốn là một cặp anh em, nhưng một tên đã chết, hơn nữa còn bị bắn chết trong hành động Ánh Lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận