Nội Tuyến

Chương 244: Mở đầu thế giới ly kỳ. (5)

Trên văn phòng bác sĩ Phùng Trường Tường, bầu không khí không tốt, mặt Mộc Lâm Thâm âm trầm tới đáng sợ, luật sư Vương có vẻ chẳng bận tâm tới thái độ của y, giọng đều đều giảng giải hợp đồng. " Có vài điểm phải chú ý như sau."

" Mỗi tháng anh phải cung cấp kiểm tra thân thể để chứng minh, nếu phát hiện anh dương tính với chất cấm, chuyện thừa kế di sản bị hủy bỏ."

" Anh phải cung cấp bản kê khai chi tiết chi dùng mỗi tháng để nhận 5000 đồng, nếu như phát hiện có điều không ổn, tháng sau sẽ khấu trừ tương ứng."

" Nếu như phát hiện anh có hành vi thông qua văn phòng luật sư sự vụ đem tài sản, xe cộ đi thế chấp, hoặc phát sinh ra bất kỳ một tranh chấp nào về nợ nần, quyền kế thừa của anh cũng bị hủy bỏ."

" Còn ..."

Cứ nghe thêm một quy định, sắc mặt Mộc Lâm Thâm lại đen thêm một phần, cảm giác từng cái tát giáng vào mặt mình, mình thật quá ngây thơ, nghĩ rằng có thể nói chuyện với ông ta, ông ta căn bản không bao giờ quan tâm tới mình, cái việc ông ta làm, chẳng qua là muốn điều khiển mình, khống chế mình, giữ thể diện cho ông ta mà thôi. Không đợi cho bà luật sư già nói hết, y đã phất tay:" Không ký, làm trò gì thế hả, đến phạm nhân cũng không bị quản lý chặt như thế."

Luật sư Vương bình thản nói:" Anh không cần phải ký gì hết, tôi chỉ có trách nhiệm thông báo với anh những điều khoản hợp đồng ủy thác giám đốc Mộc giao tôi làm thôi, chúng tôi sẽ dựa theo điều khoản của người lập di chúc để làm việc."

Nói xong bà ta đứng dậy, trực tiếp cầm cả một xấp tài liệu dầy đặt trước mặt Mộc Lâm Thâm:" Nếu anh không thích nghe tôi giải thích thì tự mình tìm hiểu đi, phải rồi, nhắc anh thêm một câu, mỗi tháng muốn lấy tiền phải làm xong kiểm tra thân thể trước ngày 15, mỗi tháng phải tới chỗ bác sĩ Phùng để đánh giá tâm lý ... Tôi đi trước đây, trong tài liệu có danh thiếp của tôi rồi, có chuyện gì cứ liên hệ."

Bác sĩ Phùng đứng dậy tiễn nữ luật sư đi để lại Mộc Lâm Thâm một mình trong phòng chưa hết sững sờ. Mẹ nó chứ, người ta là phụ nữ mãn kinh, làm Mộc Lâm Thâm bao nhiêu lời độc ác bị phong ấn trong miệng, không nói ra nổi. Cơn giận từ âm ỉ bắt đầu cháy bừng bừng, sáng nay còn muốn nói chuyện thẳng thắn với cha mình, bây giờ quên hết sạch rồi, ông ta căn bản là không định đối thoại, luôn muốn kiểm soát cuộc đời mình ... Nhìn tài liệu trên bàn, y chỉ muốn xé toạc thành muôn mảnh, mỗi tháng phải đi kiểm tra tâm lý, kiểm tra thân thể để nhận mấy đồng tiền bố thí của ông ta à? Nếu là trước kia trước chuyến đi tây bắc, đây chắc chắn sẽ là gông cùm buộc vào y, khiến y phải ngoan ngoãn tuân theo, nhưng bây giờ à, với người có thể kiếm cả vạn trong một ngày, từng lừa cho người ta móc túi cả nghìn vạn, vậy mà bảo y khom lưng uốn gối vì 5000, còn là mỗi tháng? Hay thật! Chốc lát sau bác sĩ Phùng quay về, biểu cảm đau khổ tột cùng của Mộc Lâm Thâm lọt vào mắt hắn, khẽ gọi một tiếng, y ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm:" Bác sĩ Phùng hả, tôi hiểu rồi, là anh tẩy não ông ấy, ông ấy là đầu bếp, trong đầu chỉ có thực đơn thôi, không biết lắm trò như thế này."

Bác sĩ Phùng nhận ra giọng điệu bất thiện của Mộc Lâm Thâm, nhưng là một bác sĩ tâm lý, gặp người có vấn đề thần kinh còn ít à:" Sao, đem so với bao trò anh làm với cha mình thì thế nào, giờ hiểu cảm giác đó chưa?"

Mộc Lâm Thâm gật gù:" À, anh nói phải, đây đúng là báo ứng của tôi, đúng là không nên oán trách ai hết."

" Đúng vậy đấy, cho nên anh đừng đổ lỗi cho người khác, căn nguyên vấn đề là ở anh, nếu như anh là một tên hoàn khố trăm phần trăm, cha anh đã chấp nhận số mệnh, định cho anh tiền, ra nước ngoài sống. Nhưng anh lại để ông ấy nhìn thấy hi vọng, nên ông ấy lại hồi sinh hi vọng mong con hóa rồng rồi." Bác sĩ Phùng không coi tên hoàn khố kém mình mười mấy tuổi ra gì, ưu thế tuyệt đối về mọi mặt, tuổi tác, kinh nghiệm sống lẫn trình độ, lại được Lão Mộc ủy thác, có thể xem như mức độ nào đó nắm giữ vận mệnh chàng trai này, lại thêm vào thời gian trước vì y mà gặp rắc rối với cảnh sát, nên giọng điệu khó tránh khỏi mang chút dạy đời, kiêu ngạo:" Cha mẹ Trung Quốc đều thế."

Ra là như vậy đấy, Mộc Lâm Thâm muốn thay đổi, y thực sự quyết tâm thay đổi, nhưng trên đời này điều y phan cảm nhất chính là bị người ta cưỡng ép, hơn nữa còn theo phương thức thế này, bỏ quyền kế thừa tài sản, muốn đe dọa y à? " Xin mời theo tôi, chúng ta đến văn phòng để nói chuyện kỹ hơn hôm nay tôi sẽ thực hiện buổi đánh giá tâm lý đầu tiên cho anh ... Để tôi giới thiệu, tôi tên là Phùng Trường Tường, trước đây là bác sĩ ở bệnh viện tâm thần, không cần phải giấu giếm, chuyện của anh là do tôi sắp xếp, trong quá trình thôi miên anh, từ mà anh lặp lại nhiều nhất là mẹ … Tôi nghĩ, mẹ anh có vị trí rất quan trọng trong cuộc đời anh … Do sự nuông chiều của cha anh, tính cách của anh có những khuyết điểm, điều này anh chắc cũng hiểu, quá trình hình thành tính cách có thiếu sót, cảm giác cô đơn và ý thức phòng vệ rất mạnh, thuộc loại tính cách hoang tưởng…"

Phùng Trường Tường vừa đi vừa nói, vào phòng khám bệnh, thi thoảng nhìn Tiểu Mộc cúi gằm mặt đi theo mình, ngồi xuống ghế bác sĩ, hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt, trong lòng cũng đôi phần nghi hoặc, một chàng trai thế này rốt cuộc làm được gì mà để cảnh sát khen thưởng như thế? Không phải là kiểu tình cờ làm việc tốt rồi, vì cảnh sát tới điều tra kỹ càng, cả quá trình hắn phối hợp kéo dài mấy tháng, vậy mà lành lặng trở về thế này, thật là kỳ. " Khoan đã." Mộc Lâm Thâm cắt ngang lời Phùng Trường Tường, xác nhận lại lần nữa suy đoán của mình:" Chính anh đưa tôi tới bệnh viện tâm thần à, anh có biết đó là hành vi phạm pháp không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận