Nội Tuyến

Chương 126: Nguy hiểm không lường trước. (1)

Tổ chuyên án lúc này đang vây trong bầu không khí khẩn trương lo âu. Một nằm vùng, một nội tuyến đồng loạt biến mất, bất kể xảy ra chuyện gì, muốn người ta không lo lắng là không thể. " Lư Hồng Bác vẫn chưa có động tĩnh gì à?" Diệp Thiên Thư sốt ruột hỏi:

Trong phòng hội nghị có thêm một người đứng đầu thực địa, hắn phụ trách tổng hợp tin tức, báo cáo trực tiếp. Lúc này trong bộ đàm phát ra báo cáo nhân viên thực địa:" Đối tường đang ở phố ăn vặt Trường An, nhà hàng tôm hùm, hình như còn câu được một cô gái, thân phận chưa rõ."

Rất nhanh ảnh chụp trộm đã được gửi về, chỉ có mặt bên, lão già điên đó đang cùng một nữ nhân trung niên tươi cười nâng chén mời nhau. Trông không hề giống gặp mặt mật mưu gì cả, ít nhất thì có vẻ chẳng liên quan tới chuyện vừa mới xảy ra trên con đường vắng kia. Cân nhắc hồi lâu, Diệp Thiên Thư vẫn không đưa ra được chủ ý gì, liền nhìn về phía chủ nhiệm Phạm. Phạm Văn Kiệt bình tĩnh cười nói:" Nếu như tổ chức đa cấp cũng có khảo sát cán bộ, tôi nghĩ không có kết quả nhanh chóng được đâu, cậu không nên sốt ruột."

Diệp Thiên Thư cũng cười theo, vấn đề là bọn họ thì biết rồi, nhưng hai người kia chưa biết, rốt cuộc sẽ thành ra thế nào, ai có thể đoán trước được. Cái cảm giác vận mệnh nắm trong tay người khác không dễ chịu chút nào, chỉ nhìn mà không thể làm gì càng khiến người ta cồn cào ruột gan, Diệp Thiên Thư còn trẻ, được một lúc lại hỏi:" Xử trưởng Lạc, theo kinh nghiệm của anh mà nói thì sẽ xảy ra chuyện gì?"

" Chính như chủ nhiệm Phạm nói rồi đấy, chúng đang khảo sát ... Theo như kinh nghiệm của tôi, chỉ cần đối phương phát hiện ra chút nghi vấn nào thôi cũng sẽ ngay lập tức cắt đứt mọi liên hệ với người mới, xóa bỏ các tụ điểm. Còn người của chúng ta thì đương nhiên chịu chút đau khổ da thịt là khó tránh, nói không chừng đó cũng là một phần khảo sát." Lúc chưa xảy ra chuyện thì Lạc Quan Kỳ lo lắng trùng trùng, vì ông luôn thấy có vấn đề trừ khi làm xong trục thời gian, khi chuyện xảy ra rồi thì ông ta lại thoải mái hơn hẳn, điều này trực tiếp khẳng định suy đoán của ông ta là đúng:

" Xử trưởng Lạc, anh đừng hiểu lầm nhé, sao tôi cảm thấy chuyện này lại còn làm anh vui vẻ." Diệp Thiên Thư uyển chuyển hỏi:

" Đó là vì tôi biết chuyến đi này chắc chắn sẽ không uổng phí, phương thức hành động và cơ cấu tổ chức của một tập đoàn tội phạm, rất có ý nghĩa tham khảo đối với vụ án tương tự, chúng ta đang tiến vào tầng cấp mà chưa từng tiếp xúc trước đây ..." Lạc Quan Kỳ hưng phấn, dù vụ khảo sát thất bại, ít nhất bọn họ đã biết có chuyện này rồi, nếu có cơ hội lần nữa, bọn họ sẽ qua được, đây là bước tiến lớn. Hơn nữa rõ ràng vụ án họ đang tiếp xúc không hề đơn giản, đâ là bệnh chung của cảnh sát, vụ án càng lớn, hứng thú bọn họ càng cao. Còn không phải sao, dám dùng cảnh sát giả để khảo sát cán bộ, điều này gián tiếp cho thấy tầm nghiêm trọng của vụ án, không bài trừ khả năng tổ chức đa cấp này còn dính líu tới xã hội đen, không đơn thuần là một đám lừa đảo nữa. " Ăn cơm đi, chúng ta có sốt ruột cũng không ra kết quả đâu, tôi cũng đang hưng phấn đây, bọn chúng không gặp chúng ta thì thôi, giờ gặp rồi, tôi không tin còn không lôi được cái đuôi hồ ly của chúng ra." Phạm Văn Kiệt vỗ tay mấy cái, đứng dậy gọi mọi người đi ăn cơm:

Mỗi người nhìn vấn đề theo góc độ khác nhau, Lạc Quan Kỳ coi đây là cơ hội tích lũy thêm tư liệu cho hồ sơ đa cấp của mình. Phạm Văn Kiệt nhìn thấy một vụ án lớn, tương ứng sẽ có thành quả lớn đang đợi ở phía trước, nắm lấy được hay không là ở mình. Còn Diệp Thiên Thư nhìn thấy sự nguy hiểm, lo lắng cho an nguy của người bên mình, thứ đến lo cho sự nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận