Nội Tuyến

Chương 382: Nơi cặn bã tụ hội. (6)

Mộc Lâm Thâm đang định an ủi thì ai ngờ vẫn chưa xong chuyện, vị chủ nhiệm lại bắt đầu nói xấu Đại Hồ Lô, Nhị Hồ Lô , hai tên này không chịu học nấu ăn, nói mình tới đây với vai trò quản lý, cả ngày chỉ chui rúc trong bếp kiếm đồ ăn, ăn như ma đói ấy. Còn mấy bà chủ đi cùng nữa, cũng quá là không giữ ý tứ, cứ lả lơi với mấy đầu bếp, không nói ra thì người ta còn tưởng là vợ chồng. Có mấy đầu bếp vì ghen tuông mà nặng lời với nhau rồi, thậm chí muốn bỏ đi, làm ông ta làm công tác tư tưởng mãi mới thôi. Ngày nào trong trường nấu ăn cũng là những chuyện thối nát như vậy, trước kia à, nơi này kỷ luật nghiêm ngặt, hở ra một tí là phạt tiền, đám học việc sợ một phép. Nhưng mà cái đám lưu manh Mộc Lâm Thâm dẫn tới ấy, mấy ngày đầu còn ngoan ngoãn đi, sau số lượng đông lên rồi, gan cũng lớn hơn, nói một câu khó nghe cũng bị chúng chửi lại, còn dọa đánh, nói gì tới phạt. Không phạt đám này thì những người khác tất nhiên là không phục, quyền uy của đầu bếp sụt giảm, bây giờ phát sinh chuyện gì không thông qua hai huynh đệ Hồ Lô không xử lý nổi. Mà hai huynh đệ đó thì thiên vị vô tội vạ, hơn nữa với đầu óc của họ, có thể xử lý được mấy vấn đề phức tạp đó mới là lạ, không chuyện bé xé ra to là may rồi. Vị chủ nhiệm giáo vụ khóc lóc không thôi, giờ ông ta không biết đây là trường của ai nữa. Mộc Lâm Thâm bấy giờ mới ý thức được mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Giống như vịt đã xuống sông thì không thể lùa lên bờ, chó đã ăn phân thì không thể đuổi vào vườn rau, y phải ra sức thuyết phục, hứa hẹn từ nay về sau sẽ thay đổi hoàn toàn, mới dỗ được vị chủ nhiệm đang đầy bụng ấm ức nhưng không dám nói ra. Thế là Mộc Lâm Thâm giận dữ đi tìm Đại Hồ Lô và đồng bọn, ai dè hai người bọn họ biết khôn rồi, đã chuẩn bị sẵn sàng, một người bưng một bát thịt gỡ xương nóng hổi, một người bưng một đĩa rau trộn, Đại Hồ Lô tươi cười hớn hở nói với Tiểu Mộc: "Mộc thiếu gia, ăn nhanh đi, vừa mới vớt ra khỏi nồi đấy."

Nhị Hồ Lô cũng niềm nở nói:" Mộc thiếu gia, hay là chúng ta bao thầu cái trường học này quách cho rồi, tôi cho cậu biết nhé, hai vị bếp trưởng đã gian díu với Đại Lý, Tây Phượng rồi, chúng ta bảo họ làm gì, họ đảm bảo làm thế, tuyệt không hai lời. Cậu làm giám đốc trường, chúng tôi làm trợ lý."

Mộc Lâm Thâm dở khóc dở cười:" Hai anh giỏi thật đấy, tới đây cũng làm môi giới mại dâm được à?"

"‘Chỗ này không cần phải môi giới nữa đâu, cậu không biết bọn này đói khát cỡ nào, đừng nói là nhìn thấy mấy chị Hồng, đến lợn nái bọn nó còn dám nổi hứng lên ấy chứ." Đại Hồ Lô cười khành khạch:

Nhị Hồ Lô tiếp lời: " Không phải nói chơi đâu, Đại Lý với lão già độc thân kia cũng có chút gì đó ám muội đấy, cứ nấu thịt gỡ xương là lại mang sang cho mấy chị em kia."

Mộc Lâm Thâm nghe mà cười run cả người, té ra mấy má mì vừa đến ngày đầu tiên đã thành công “chinh phục” nơi này rồi, từ vị chủ nhiệm hói đầu đến bếp trưởng độc thân và cả ông hiệu trưởng đã có gia đình, hễ có dịp là lại chạy đến chỗ mấy bà già đó. Ối dời ơi, làm mấy bà chị quá thời vừa tới đây được đám nam nhân xun xoe, như tìm về hào quang thủa thiếu nữ, không muốn đi nữa. Hai người lại định kể những chuyện thú vị ở đây, chẳng qua cũng chỉ là mấy chuyện xấu hổ của đám học nấu ăn cùng khổ, Mộc Lâm Thâm vội vàng ngăn lại, nghiêm túc nói với họ: "Bắt đầu từ ngày mai, đưa hết huynh đệ ra ngoài làm việc."

" Hả? Thật sao?" Đại Hồ Lô mừng rỡ:

" Sẽ không có chuyện gì chứ?" Nhị Hồ Lô cẩn thận hỏi một câu:

" Dù có chuyện hay không cũng phải làm gì đó chứ, đường Chính Dân cả con phố chắc cũng chỉ có hơn trăm tên lưu manh, vậy mà một nửa trong số đó kéo đến đây, anh bảo tôi phải làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận