Nội Tuyến

Chương 210: Hành động lớn: Lôi Đình. (12)

Phạm Văn Kiệt tỏ thái độ trước:" Mọi người không cần phải nói nữa, thử nghĩ xem, dù sao cậu ta cũng là nội tuyến đỏ được đăng kỳ trong hồ sơ, phải nói như thế nào? Cho dù muốn gỡ tội cho cậu ta thì cũng phải có lý do hợp tình hợp lý. Bao nhiêu đôi mắt nhìn vào như vậy, đại án lớn như vậy, không phải một vài câu nói của tôi mà quyết được ... 3326, cậu có nhiều kinh nghiệm, thử nói đi xem nào."

" Tôi không có gì để nói cả, dù sao tôi cũng thấy rằng không cần phải nhắm vào cậu ấy, một là cậu ấy không lấy tiền, hai là cậu ấy không phạm tội, chẳng lẽ cậu ấy giúp chúng ta phá vụ án lớn như thế, chúng ta lại còng tay cậu ấy à? "

Trường Cuồng còn chưa nói hết đã bị Diệp Thiên Thư mắng ngay:" Anh là nhân viên chấp pháp, không phải là hảo hán giang hồ, hiện giờ anh đã về tổ chức, phải đứng đúng lập trường của mình."

" Tổ trưởng Diệp, vội tôi hỏi anh chấp pháp văn minh, làm việc theo pháp luật, anh thực sự nói là mình làm được hết những điều đó chứ? Nếu làm đúng theo nguyên tắc, vậy thì chúng ta đã chẳng làm được một cái gì hết rồi." Trương Cuồng nói một câu khiến Diệp Thiên Thư nghẹn luôn:

Chứ còn sao nữa, từ bệnh viện tâm thần cho tới ngày hôm nay, bọn họ xé bao nhiêu cái rào rồi? Nếu không làm sao có kết quả này? Cơ mà Diệp Thiên Thư vẫn nheo mắt, đồng chí nằm vùng này hình như có gì đó khang khác so với ngày đầu họ gặp nhau. " À phải, tôi nhớ ra rồi, trước đó cậu ấy nói chuyện này lạ lắm ..." Liên Cường đột nhiên lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Thiên Thư, đem ba suy đoán của Mộc Lâm Thâm đoán ra:

Phạm Văn Kiệt trầm tư:" Hừm, cậu ta đoán ra được chúng ta sẽ áp dụng hành động với cậu ta à ... Hà, điều này chúng tỏ cậu ta cố ý, thế thì đó là vấn đề khác rồi, biết mà cố làm, trong mắt cậu ta không có pháp kỷ ..."

" Khoan đã." Lạc Quan Kỳ xen vào, ông ta hiểu ký hỏi:" Cậu vừa mới nói, chàng trai đó đoán ra tiền mất một phần."

" Vâng, cậu ấy nói là phần rất lớn, nguyên nhân do chủ mưu lấy đi." Liên Cường bổ xung:

Mã Phong Hỏa khi đó không có mặt nên ngạc nhiên lắm:" Không thể nào, sao tôi càng nghe càng thấy cậu ta giống chủ mưu thế, cái gì cậu ta cũng biết."

" Không không, tôi lại rất tán đồng cá nhìn của cậu ấy, tới giờ chúng ta cũng vẫn chưa xác định được chủ mưu là ai. Do tình hình khẩn cấp, chúng ta chỉ đành dùng cách tung lưới trước, kiểm cá sau, nhưng tôi luôn cho rằng, kẻ tổ chức lập kế hoạch, dứt khoát không có mặt ở hiện trường." Lạc Quan Kỳ nhiệt tình hưởng ứng lời Mộc Lâm Thâm:

Mã Phong Hỏa nhìn ông già này với ánh mắt nghi ngờ, có phải nếu chủ mưu không đủ thần bí, không đủ kịch tính như trong phim thì ông không vui phải không, đâu ra lắm thứ phức tạp thế, phạm tội thôi mà:" Tôi thấy nếu nhất định phải gọi ai đó là chủ mưu thì đó là Đồ Thân Hảo, hắn thiết lập điểm trung chuyển ở Tam Môn Hạp, còn có hang ổ ở chợ vật liệu xây dựng, từ chuyển tiền tới in ấn, chế tác video đều liên quan tới hắn cả ... Hắn cũng chính là người đích thân khảo sát Tiểu Mộc. Không phải hắn lập kế hoạch thì ai?"

Lạc Quan Kỳ không dám tùy tiện nhận định nữa, ông ta phát biển dựa trên kinh nghiệm cá nhân, còn người ta tì đưa ra cả nhân chứng vật chứng cụ thể, khó mà phản bác được. Đang thảo luận thì có điện thoại từ nhà gọi tới, Phạm Văn Kiệt vừa mới nhận máy, nghe báo tin một cái, bao thành quả sau một ngày hành động bị quét sạch rồi, suốt cả quá trình nghe điện thoại, ông ta không nói một lời. Xung quanh hồi hộp, ai cũng biết là có tin xấu rồi, chỉ là không biết nhắm vào ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận