Nội Tuyến

Chương 235: Hành trình trở về nhà. (1)

Một tuần sau ... Tổ chuyên án 402 chuyên đả kích đa cấp phi pháp đóng ở ban trang bị hậu cần sở công an tỉnh đã vinh quang hoàn thành sứ mạng, bắt đầu rút lui. 87 cuốn hồ sơ vụ án, mỗi cuốn ít nhất 100 trang, từ khẩu cung tới hình ảnh, cùng chứng cứ, hiện trường, ghi chép lại câu chuyện chân thực nhất về tập đoàn đa cấp đặc biệt lớn này, bày lên kín cả một cái bàn. Chủ nhiệm Phạm Văn Kiệt nhắm mắt lại day trán, đặt cuốn hồ sơ đang xem dở xuống, trang hồ sơ dừng ở bức ảnh Lư Hồng Bác khai nhận, cùng với những chứng cứ cuối cùng mà bọn họ thu hoạch được để hoàn tất vụ án. Người được rất nhiều chuyên gia giám định mắc đủ loại chứng tâm thần này, vậy mà lại có tư duy tỉnh táo hơn bất kỳ ai, ông ta nhớ được hơn 1000 cái tên, nhớ rất nhiều khoản tiền, chính xác tới tận hàng đơn vị. Ông ta không phải là quân tử, nhưng ông ta thực sự đã làm được chuyện mười năm báo thù cũng không muộn, mục đích ban đầu khi ông ta dày công thiết kế ra kế hoạch đa cấp này, chính là đem toàn bộ đám giám đốc lớn nhỏ, trong đó có rất nhiều kẻ hại Dương Mộng Lộ trước kia đẩy vào đường chết. Vấn đề là ông ta chẳng bận tâm vì kế hoạch đó của mình làm hại bao nhiêu người vô tội, Mộc Lâm Thâm cũng là một trong số đó. Mộc Lâm Thâm đã đoán không hề sai, từ khi Ngốc Đản xuất hiện trong tầm mắt của ông ta là bị ông ta nhìn thấu rồi, biến thành quân cờ của ông ta, đưa nằm vùng vào tổ chức đa cấp chính hợp tâm nguyện của ông ta. Nhìn thấy Mộc Lâm Thâm trong bệnh viện tâm thần, ông ta cũng hoàn thiện vụ lừa đảo lớn cuối cùng, không ngờ lại là biến số lớn nhất. Phạm Văn Kiệt mở mắt ra, gập tài liệu lại, cho dù công tác thẩm vấn rất thuận lợi, hai nghi phạm đều rất phối hợp nhưng ông ta không cười nổi, chẳng cách nào miêu tả được tâm thái phức tạp này, thở dài nói với Diệp Thiên Thư:" Ai mà ngờ được chứ, động cơ của vụ án chẳng phải là vì tiền, mà hoàn toàn vì báo thù cho một nữ nhân ... Lão Lư ra tay tàn nhẫn thật, nhưng kẻ mười năm trước chà đạp Dương Vân, cuối cùng bị ông ta giăng một mẻ lười bắt sạch."

" Ngay cả đội trưởng đội chống buôn lậu Chung Thế Hải cũng không thoát, bảo sao Dương Vân có thể tiến lui tự nhiên như thế, vị đội trưởng đó cũng bị ông ta mua chuộc từ lâu, ngay cả thời gian hành động cũng bị ông ta biết trước. Trong tất cả các vụ án mà tôi từng biết, đây chính là chủ mưu ẩn mình sâu nhất." Diệp Thiên Thư cảm thán, sau khi Dương Vân tự thú, Lư Hồng Bác khai nhận thì những chuyện xảy ra sau đó quá quen thuộc, bọn họ bắt một người của mình, chính là đội trưởng đội chống buôn lậu luôn cực lực bảo vệ Dương Vân, giống như rất nhiều vụ án khác, luôn có kẻ chấp pháp bất lương lợi dụng chức quyền để phân chia một chén canh. " Chung Thế Hải, Chung Thế Hải, tôi biết cậu ta, từng là chàng trai nhiệt huyết ..." Phạm Văn Kiệt thở dài không nói hết:

Diệp Thiên Thư làm cấp dưới nhiều năm, hiểu ý lãnh đạo cũ, e rằng không hoàn toàn vì tiền, Dương Vân đúng là nữ nhân khiến người ta khó cầm lòng:" Nếu chẳng phải Dương Vân ngu ngốc quay lại, chúng ta chẳng thể làm gì Lư Hồng Bác, ông ta vẫn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật."

" Sai rồi, chính vì Dương Vân quay về mà Lư Hồng Bác mới viên mãn, đổi vị trí, nếu Dương Vân bị bắt, tôi nghĩ không chừng ông ta cũng tự thú ... " Chủ nhiệm Phạm lại cảm thán, sớm biết thế ngay lập tức bắt Dương Vân cho rồi, ông thực sự là không dám tin, hành vi của Dương Vân với ông ta mà nói không hề ngốc mà là một sự lựa chọn, trong lòng mỗi người đều có một chấp niệm, nữ nhân đó muốn kết thúc cuộc sống bản thân vốn không hề mong muốn, nói cách khác đó là sự lương thiện của cô, tình cảm chỉ là phần nhỏ:

Nếu hai người bọn họ không lấy tiền mà đi thì đã khác, Lão Lư cuối cùng vẫn là tham, Dương Vân giúp ông ta dứt bỏ chấp niệm đó. " Lãnh đạo nhìn xa trông rộng, tôi không nhận thức được tầng ý nghĩa sâu xa đó." Diệp Thiên Thư nịnh, sau chuyện này hắn cũng học được khá nhiều, như đối nhân xử thế khôn khéo hơn:

Phạm Văn Kiệt cười, tự động lược bỏ lời của hắn, có lẽ trong lòng Diệp Thiên Thư còn nghĩ, Dương Vân thuộc loại đồng đội heo, hoặc kiểu nữ nhân vô dụng làm hỏng việc lớn, chuyện này không đủ trải nghiệm sống thì chẳng hiểu:" Xem xong hồ sơ vụ án tôi có loại cảm giác, là cảnh sát, cảm xúc nghề nghiệp đáng lẽ ra là phải căm hận những phần tử phạm tội này, nhưng thật là lạ, tôi không hề hận ông ta ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận