Nội Tuyến

Chương 505: Kẻ sa lưới đầu tiên. (7)

" Đừng nghĩ nhiều nữa, rồi cũng phải có kẻ để lộ sơ hở thôi. Nếu không, ai sẽ gánh cái nồi đen này chứ… Vừa hay bọn chúng phải tìm kiếm giữa đám người trời nam biển bắc thêm vào một người bản địa, cứ để chúng từ từ mà mò." Nhung Vũ không lo lắng gì cả, có người bị bắt cũng là trong dự liệu, với tội danh nghiêm trọng như thế, Mộc Lâm Thâm không dễ khai nhận, chỉ cần tang vật chưa thấy, chắc chắn y cắn chặt răng không khai, bọn họ khảo nghiệm rồi, y là người rất kín miệng:

Kế hoạch được thực hiện rất hoàn hảo, kẻ nhổ cọc, kẻ trộm lừa đều đã chạy thoát, con lừa cũng đã được chuyển đi, mấy tay cảnh sát kia coi như bị lừa đá vào đầu, chỉ có thể tự mình ủ rũ mà thôi. Nhung Vũ thở dài một hơi rồi nói: " Sóng sau xô sóng trước, thằng nhóc này lên kế hoạch rất tốt, thật sự đáng tiếc ... Nhưng có điều loại người quen phiêu lưu mạo hiểm như cậu ta, đâu phải ai muốn nắm trong tay là có thể dễ dàng làm được, không cần nghĩ nữa."

“ Vũ ca, tôi biết mà… Chỉ là cảm thấy có chút buồn thôi. Hết người cũ đến người mới, từng người từng người một lần lượt sa lưới, e rằng ngày tháng của chúng ta cũng chẳng còn nhiều. Sớm muộn gì, cảnh sát cũng sẽ tìm đến chúng ta.” Nhiếp Kỳ Phong buồn bã nói:

“ Vậy nên, trước khi họ tìm đến, cứ đi được bao xa thì đi. Tối nay, các anh chuyển hết hàng tồn ở Hàng Châu đi, đi đường biển, ra khỏi đây rồi đừng quay lại. Tôi xử lý xong chuyện ở Thượng Hải, sẽ liên lạc lại với các anh.” Nhung Vũ bắt đầu an bài đường lui:

" Chúng tôi mà đi một cái là còn mỗi mình anh thôi đấy, anh phải bảo trọng."

" Các anh an toàn thì tôi cũng an toàn."

Nhiếp Kỳ Phong hỏi:" Bên phía Ngũ ca có an bài gì không?"

" Tạm thời chưa ..." Nhung Vũ ngừng lại chút, dặn:" Có điều ngàn vạn lần đừng tin vào chữ tín của Ngũ ca, nếu như xảy ra chuyện, người đầu tiên chĩa súng vào chúng ta chính là hắn đấy, cho nên chúng ta phải có dự phòng trước."

" Hiểu rồi, tối nay chúng tôi sẽ vận chuyển đi ngay."

" Đừng sơ xuất, mỗi bước phải nghĩ xem có sơ hở gì không, đừng để thua vào lúc này."

Lý Đức Lợi nhớ ra một chuyện:" Mấy người Mã quả phụ, Tang Mao thì phải làm sao, bọn họ giục đòi tiền mấy lần rồi đấy."

" Đừng nói cho bọn họ, cứ để Lão Hà xử lý đi, còn hướng đi của chúng ta thì đừng nói cho bất kỳ ai biết, đây là chuyện chết người đấy, đợi yên ổn một thời gian hẵng nói." Nhung Vũ lâu rồi chưa có việc gì phải an bài kỹ lưỡng như thế:

" Biết rồi." Hai người kia đồng loạt đáp:

Trong chiếc xe đang di chuyển, họ bàn bạc kế hoạch một lúc, dường như đã xác định xong lộ trình, Nhung Vũ xuống xe ở một nơi kín đáo, theo dõi hai người rời đi, sau đó anh cẩn thận nhìn xung quanh, quan sát những người đi vội vã dưới mưa và các phương tiện di chuyển, đảm bảo an toàn rồi mới quay ra bên lề đường, giơ tay bắt xe. 21 giờ 15 phút, tại khách sạn Khải Sĩ Long, tầng 21, Quách Vĩ lại lần nữa hồi hộp khẽ ló đầu ra ngoài. Từ căn phòng có thể nhìn thẳng xuống khu vực thư giãn suối nước nóng, nơi đó có vài cô gái ăn mặc xinh đẹp, không nhìn ngang nhìn dọc, trang phục không hở hang, tất cả đều mặc đồng phục công sở rất chỉnh tề. Theo ánh mắt của hắn, cho dù nhìn thế nào, cũng không thể nào là những cô gái mà lực lượng cảnh sát định nghĩa là “cô gái lỡ bước” được. Nhìn xong rụt đầu về, Quách Vĩ lắc đầu với Lâm Kỳ Phong và Thân Lệnh Thần: Không thấy. "Việc này không thể vội vã đâu, theo nghiên cứu khoa học, giai đoạn đỉnh điểm của ham muốn nam giới thường là vào buổi sáng, lúc thức dậy, và vào ban đêm, thường vào khoảng 10 giờ tối." Mộc Lâm Thâm nói rất nghiêm túc, nhưng lại dụng giọng điệu hết sức quái gở:

" Rốt cuộc thì anh có dám chắc không?" Quách Vĩ bị Mộc Lâm Thâm nhìn ra tâm sự rồi, hắn chẳng ngại chất vấn:

Điều này không phải là vô lý sao, theo như suy nghĩ của Quách Vĩ, một nghi phạm quan trọng như vậy, chẳng lẽ chỉ bị tên này dỗ dành vài câu mà đã đến đây tìm gái? Lâm Kỳ Chiêu chắc chắn càng không tin tưởng, hắn ta nhìn Mộc Lâm Thâm với vẻ mặt hơi khó đoán, nếu không phải tìm được nơi giấu đồ của Hoàng Kim Bảo và bức tranh vẽ gần như trùng khớp với thông tin vụ án, hắn đã coi Mộc Lâm Thâm thành một tay giang hồ lừa đảo."

" Coi anh hỏi kìa, rõ ràng là ai mà chắc được chứ?" Mộc Lâm Thâm chẳng tội gì đảm bảo, nhún vai nói:" Tôi cũng chỉ thử nghiệm thôi, tác dụng của ám thị tâm lý sao thay thế được mệnh lệnh."

Thân Lệnh Thần liếc nhìn đồng hồ rồi nói: "Chờ thêm chút nữa, dù sao đội năm tạm thời cũng không thể để Tiểu Mộc quay về, có quá nhiều người đến rồi."

“ Cũng được... Anh Mộc, lúc nãy anh nói về ám thị tâm lý?
Bạn cần đăng nhập để bình luận