Nội Tuyến

Chương 507: Kẻ sa lưới đầu tiên. (9)

Lâm Kỳ Chiêu cũng đâu phải kẻ ngốc, hiểu ra ngay mình bị Mộc Lâm Thâm trêu đùa, nghiến răng nói:" Anh lừa tôi."

Quách Vĩ chết đứng, vì hắn cũng tin sái cổ, Mộc Lâm Thâm cười càng tợn. Lâm Kỳ Chiêu là người có sức kiềm chế rất tốt, nếu là nam nhân khác có khi cho y một đấm rồi, hắn thậm chí còn đủ lý trí xem xét lại lời Mộc Lâm Thâm nói, đặt ra nghi vấn:" Không đúng, anh còn nói tôi bị một cô gái vứt bỏ cơ mà."

Mộc Lâm Thâm thương hại, thằng bé thật thà quá:" Nhìn anh là biết không phải kiểu người quyết đoán, nếu anh đã là kiểu đa sầu đa cảm, do dự lần khân, vậy chắc chắn là bị con gái nhà người ta bỏ rơi rồi. Chứ nếu anh chủ động rời đi thì còn có gì mà vương vấn, đã sớm tìm người mới rồi, việc gì để bụng tới tận bây giờ chứ."

Thân Lệnh Thần sợ Lâm Kỳ Chiêu không chịu nổi, vội vàng lên tiếng giảng hòa:" Xử trưởng Lâm, đừng chấp cậu ấy, cậu ấy còn nói những lời khó nghe hơn với tôi ấy chứ, cái mồm cậu ta là vậy."

" Không, tôi lại nghĩ, chiêu này tôi phải học hỏi cho kỹ, có thể dùng tới ..." Lâm Kỳ Chiêu thật khôn tầm thường, nhanh chóng ổn định lại cảm xúc của mình, bắt đầu suy nghĩ lời Mộc Lâm Thâm nói, trong xã hội này thật sự có đủ loại người, nhất là ở chốn giang hồ phố chợ, mà mặt này lại chính là điểm thiếu sót của những người xuất sắc được giáo dục ưu tú bài bản như hắn:

"Vậy nói tiếp chuyện kia đi, tôi có thể nhìn ra nhiều như vậy, anh nghĩ tôi không nhận ra chuyện các anh hứa thưởng cho tôi mà chẳng có tin tức gì sao, định lừa tôi làm xong việc rồi bỏ mặc à?" Mộc Lâm Thâm không cười nữa, y không bán rẻ trí tuệ của mình, huống hồ còn gặp bao nhiêu nguy hiểm:

Chuyển biến đột ngột này khiến cả Thân Lệnh Thần cũng bị cuốn vào, sắc mặt hắn thay đổi, thiếu tự nhiên, rõ ràng là câu trả lời chính xác cho Mộc Lâm Thâm. " Được, tôi sẽ báo cáo ngay với sở tỉnh, hơn nữa sẽ nỗ lực hết sức để giành lấy cho anh, tôi nói được làm được, trong tình huống này, giành được hai mươi vạn thì cũng hợp lý." Lâm Kỳ Chiêu hạ quyết tâm:

" Nhưng 20 vạn này phải kiến lập trên cơ sở Cao Thụy sa lưới, nếu không thì miễn bàn." Thân Lệnh Thần cẩn thận bổ xung cho Lâm Kỳ Chiêu:

Lâm Kỳ Chiêu gật đầu:" Đúng, phải bắt được Cao Thụy, nếu không tiền thưởng trước đó tôi cũng khó đảm bảo:

" Được, nói lời phải giữ lời, đừng coi như đánh rắm, nếu sau này còn có chuyện nữa tính sau." Mộc Lâm Thâm cũng đặt điều kiện:

" Cái thằng nhãi ranh này." Thân Lệnh Thần không nhịn được nữa, hắn thấy mình đã nhân nhượng lắm rồi, mà y còn được nước lấn tới:" Xử trưởng Lâm đừng nghe cậu ta lừa gạt."

" Có vẻ anh rất tự tin vào việc có thể bắt được Tỏa Tử nhỉ?" Lâm Kỳ Chiêu nghe ra ý tứ khác, nếu đã nhắc tới chuyện khác, có vẻ y ăn chắc ở chuyện này:

" Đương nhiên là tự tin, nếu không tôi đến đây làm gì..." Mộc Lâm Thâm mỉm cười, nụ cười đó toát lên sự tự tin không thể nghi ngờ, trước mắt y lóe lên hình ảnh gương mặt thô bỉ của tên thợ khóa kia, mắt sáng, khóe miệng giật, liếm môi dưới, nhưng trong miệng lại từ chối, giống như một tên khách làng chơi mang theo tiền, hắn chắc chắn sẽ tìm kiếm kích thích theo lời đồn, đồng thời sẽ không nói với người khác. Nghĩ đến đây, Mộc Lâm Thâm tiếp tục chậm rãi nói: " Sở thích tình dục không chỉ là một cách thức thỏa mãn, mà còn là một cách thức giải tỏa áp lực, thói quen hành vi này hắn không thể thay đổi ... Vì vậy, hắn chắc chắn sẽ dừng lại ở Hàng Châu, chắc chắn sẽ đến tìm kiếm thú vui."

Khẳng định, đây là lời khẳng định 100%, vậy mà lúc trước y nói trong tâm lý học không có gì là xác định, lời lẽ tên này thực sự khiến người ta không biết đâu mà lần. Trong phòng im lặng, không ai nói gì với Mộc Lâm Thâm nữa, sợ nói nhiều, lại bị y dụ nói ra điều không nên nói. Đợi thêm một lúc nữa thì điện thoại trên bàn trà vang lên, đây là cuộc gọi đã hẹn trước, Quách Vĩ vội vàng quay người chạy ra mở cửa, kéo vào một người đàn ông tóc bóng loáng đang bấm số ở cửa. Tên này là một tay kê đầu hoạt động gần tân thôn Thượng Cơ, vừa đi vào đã tươi roi rói nói với Mộc Lâm Thâm: "Mộc gia, đến rồi, đến rồi."

Những người khác kích động, còn Mộc Lâm Thâm bình thản như không nói:" Hắn tới một mình phải không?"

" Đúng ạ."

" Hắn loanh quanh ở cổng rất lâu mới vào phải không?"

" Đúng ạ."

" Mặc quần áo có sọc dọc hoặc là quần có màu thẫm."

Tên kê đầu bấy giờ mới nhận ra sự quái dị trong mấy lời này, gật đầu mấy phát liền:" Đúng ạ, Mộc gia, sao anh không nhìn mà đã biết."

" Tôi còn biết, hắn nhất định đang nhai kẹo cao su, đeo kính." Mộc Lâm Thâm cười:

Lâm Kỳ Chiêu cũng nôn nóng hỏi kê đầu:" Có đúng không?"

" Đúng, hoàn toàn chính xác." Kê đầu lại lần nữa khẳng định:

Lâm Kỳ Chiêu lấy điện thoại ra, chỉ vào hình cảnh trên đó:" Chắc chắn là hắn chứ, có phải đầu trọc không?"

" Đúng, ngoại hình của tên đó quá dễ nhận biết, không cần phải đối chiếu ám hiệu cũng nhận ra." Kê đầu khẳng định:

Ba người không nói gì nữa, một người chạy trước, hai người theo sau, tiến thẳng ra ngoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng quát mắng, đồ đạc bị đổ vỡ và tiếng la hét của nữ nhân. Tên kê đầu không hiểu gì cả sợ hãi nhìn Mộc Lâm Thâm: "Mộc gia, có, có chuyện gì vậy?"

" Dẫn người của anh đi đi, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ân tình này tôi nhớ rồi, cám ơn anh." Mộc Lâm Thâm bắt tay hắn:

" Mộc gia khách khí quá, giúp được anh là mừng rồi, vậy tôi đi đây."

Tên kê đầu nói vài câu khách sáo rồi liền chạy ra ngoài, chuyện có vẻ lạ, không biết là tốt nhất. Mộc Lâm Thâm cũng ngay lập tức đứng dậy, đi vào phòng trong, để cửa hé một khe nhỏ, lén lút nhìn ra ngoài. Ngoài kia tên thợ khóa Cao Thụy mặt mày xám ngoét đã bị còng tay dẫn vào bên trong, Lâm Kỳ Chiêu đang gọi điện thoại, hẳn là yêu cầu hỗ trợ. Mộc Lâm Thâm khép cửa lại, trái tim treo ngược được hạ xuống một ít, chỉ một ít thôi, vì chuyện này còn lâu mới kết thúc được. 21 giờ 40 phút, nghi phạm quan trọng trong vụ trộm đồ cổ ở Thượng Hải vào buổi sáng, tên Cao Thụy, biệt danh Tỏa Tử, đã bị bắt tại Hàng Châu. Phía Thượng Hải căn cứ vào chân dung của hắn đã khôi phục được trục thời gian hành động, nghi phạm gan lớn bao trời này Mộc Lâm Thâm đoán hoàn toàn chính xác, căn bản đã nhập trụ tại khách sạn Khải Sĩ Long, no say rượu thịt rồi liền đến tìm thú vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận