Nội Tuyến

Chương 312: Đêm khuya xin chỉ giáo. (1)

Chuyện làm ăn vẫn tiếp tục, rắc rối nhỏ như thế đều xảy ra không ít, Mộc Lâm Thâm không dây dưa, mỗi lần như thế là dẫn người theo, dùng đòn sấm sét giải quyết ngay. Sống trong cái hoàn cảnh khốn nạn như thế, chuyện gì cũng có thể gặp phải, như có thằng tay chân nhận phát thẻ, nhưng lại lém ném hết vào đống rác, lấy tiền đi ăn nhậu. Loại khốn kiếp đến chút thành thật tối thiểu không có này không cần khách khí, đánh cho một trận, tống cổ khỏi địa bàn, xéo khỏi đây nếu không tao gặp lần nào đánh lần đó. Còn cái chuyện gặp người cùng nghề cũng đi phát thẻ à, loại đối thủ cạnh tranh cướp chuyện làm ăn đó còn phải nghĩ à? Đánh. Lại có cả loại khách chơi gái ngang nhiên thách thức, không chịu trả lộ phí còn mắng chửi thẳng mặt ... Thôi, loại này đánh làm gì, chẳng may đánh hắn đi báo cảnh sát thật thì hỏng chuyện làm ăn, nhịn nhục cho xong. Một tối kiếm chác được hai nhà, đánh nhau ba cuộc, chạy đi chạy lại giữa ba cái khách sạn thu mấy nghìn "lộ phí", nhìn đồng hồ thì gần nửa đêm, sau 12 giờ thì chuyện làm ăn cũng kết thúc, đường phố đông đúc thì giờ chỉ còn ít người qua lại, tối đa cũng chỉ còn lại chút không khí rộn rã ở chợ đêm. Hôm nay kiếm được không ít, kê đầu trả 5000, mấy chuyến lộ phí cũng được hơn 3000, vì chuyện ở khách sạn Đông Hải, hỏng không ít vụ làm ăn, đem toàn bộ số tiền thu gom lại, Mộc Lâm Thâm chia cho chị Hồng một phần, tự mình lấy một phần, phần còn lại giao cho Đại Hồ Lô, để khi về nộp cho Lão Qua. Thời gian qua kiếm được kha khá, Đại Hồ Lô cầm tiền trong tay không tránh khỏi này lòng tham, mắt hắn vừa đảo tròn một cái là Mộc Lâm Thâm biết ngay trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, cảnh cáo ngay:" Đại Hồ Lô, đừng có mà nảy sinh ra mấy tâm tư méo mó, kiếm được bao nhiêu, trở về phải nói thật với Qua ca."

" Tất nhiên, tất nhiên." Đại Hồ Lô không dám nhắc tới chuyện vừa nghĩ trong đầu nữa:

Nhị Hồ Lô ngốc hơn một chút, mon nen tới gần Mộc Lâm Thâm, lấm lén như ăn trộm, nói nhỏ:" Mộc gia, tôi thấy ..."

Tên này cũng không cần nói ra, Mộc Lâm Thâm đã đoán được:" Anh cho rằng chúng ta có thể tự lập, kiếm tiền không phải chia cho ai nữa chứ gì?"

" Hả? Tôi còn chưa nói ra, làm sao cậu biết." Nhị Hồ Lô ngớ người:

" Nếu như tôi đã biết, vậy chứng tỏ trí tuệ của anh còn chưa đủ để tự lập đâu." Mộc Lâm Thâm không mắng, đầu óc hắn chỉ có thế thôi, làm sao yêu cầu nhiều hơn được:

Nhị Hồ Lô vẫn không phục:" Chúng ta lỗ quá, người là do chúng ta tuyển, việc là do chúng ta làm, hoàn toàn không dùng tới nhân thủ của Qua ca. Mỗi ngày phải nộp về gần cả vạn, chúng ta chỉ được phần nhỏ, tôi xót lắm."

Mộc Lâm Thâm không trả lời hắn vội mà quay sang chị Hồng:" Chị Hồng, chị thấy sao?"

" Tôi cũng thấy lỗ quá, vụ làm ăn này chủ ý là do các cậu nghĩ ra, chạy ngược chạy xuôi cũng là các cậu, người bị đánh cũng là tự chúng ta nghĩ cách giải quyết. Qua ca có làm cái gì đâu." Đối diện với tiền, có ai là thuần khiết cho được, chị Hồng cũng tiếc:

" Sai rồi!" Mộc Lâm Thâm nghiêm túc nói:" Ở một dài Thương Cơ này thiếu gì thằng lưu manh hung hãn, chân tay lành lặn, cớ gì do một người què chân làm lão đại chứ? Đại Hồ Lô, chọn phe quan trọng lắm, bằng vào chút lực lượng của các anh, Qua ca chỉ một phút là diệt hết rồi."

Hai người gãi đầu chốc lát không nói nữa, coi như ngầm thừa nhận rồi. Mộc Lâm Thâm có chút nghi ngờ, nếu như đám ngốc thực sự có ý đồ, y chưa chắc đã nhìn thấu, hơn nữa chị Hồng cũng là do Lão Qua an bài, dù thực sự có ý nghĩ đó, y cũng dám à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận