Nội Tuyến

Chương 572: Bi kịch biến hài kịch. (5)

Đám đông tụ tập ở phía dưới sân đã ồ lên mấy lần, cứ mỗi lần Như Hoa tựa hồ chuẩn bị nhảy, bọn lên lên kêu kinh hãi, đội cứu hộ thì chạy bở hơi tai, nhưng cuối cùng hắn lại thôi, quay vào trong cãi vã với ai đó. Thế đám đông khán giả ngẩng đầu nhìn tới mỏi cả cổ, bọn họ từ thương xót, lo lắng chuyển dần sang thái cực đối lập, tiếng bàn tán chửi bới dần lan đi trong đám đông. Đến lần n Như Hoa không chịu nhảy, có người không chịu nổi, tức giận rộng lớn:" Rốt cuộc có nhảy hay không hả, không nhảy tôi còn đi, mất thời gian."

Câu này nói trúng tiếng lòng của mọi người rồi, ức chế nãy giờ chứ, lập tức có người hưởng ứng: " Đúng thế, thời buổi gì thế này, hát cũng hát giả, đến nhảy lầu cũng giả nốt à?"

“ Nhảy nhanh lên cho người ta nhờ.”

Thế là phía dưới ào ào chửi bới hắn. Như Hoa chẳng biết có nghe thấy không, hắn lúc thì đứng chuẩn bị làm động tác nhảy, nhưng mỗi lần nhìn xuống thấy quá cao nên hoa mắt chóng mặt, thế là quay đầu lại định ngã người ra sau. Vừa quay lại, mấy cảnh sát lợi dụng cơ hội mò lên để kéo hắn lại, hắn gào lên: "Các người không thể để tôi yên được sao? Tôi nhảy lầu mà các người cũng muốn quản... Không cho sống, cũng chẳng cho chết, quá đáng lắm rồi!"

" Được, được ... Cậu cứ bình tĩnh, bình tĩnh ..." Chuyên gia đàm phán hét to, phẩy phẩy tay cho mấy cảnh sát kia lui:

Phía dưới chửi bới không dứt, lời lẽ ngày một quá khích, Như Hoa thế là lại chán sống hét lên, tôi chết cho các người xem, hắn nhổ phẹt một bãi nước bọt, lại hạ quyết tâm muốn nhảy, người hạ xuống, tay vung lên như sắp nhảy cầu. Phía dưới rộ lên:" Sắp nhảy rồi! Sắp nhảy rồi.s"

Đúng lúc này thiết bị phóng thanh trong tay của một cảnh sát duy trì trật tự bị người khác giật mất. Người cướp lấy loa hét lớn:“ Ê, Như Hoa, tao đến đây rồi … mày đợi tao chút, tao lên nói một câu rồi mày hẵng nhảy! Chuyện này mày không có kinh nghiệm đâu, để tao nói cho mà nghe, trước khi nhảy lầu phải ăn no uống say đã, nếu không lúc rơi xuống sẽ rất đau đấy. Mà trên người mày có mang theo tiền âm phủ chưa? Phải mang nhiều một chút, nếu không bên đầu thai không nhận được lợi lộc, họ sẽ quẳng mày sang bên, vạn nhất đầu thai thành súc sinh thì thảm lắm, đời này mày sống như heo chó, đời sau mày sẽ còn thua cả heo chó đấy … À, trên người còn bao nhiêu tiền, mày đã nghĩ kỹ chưa? Bây giờ giá mộ vừa tăng đấy, đừng để chết rồi không có chỗ chôn nhé…”

Giọng nói đó vang vọng trên bầu trời bệnh viện, trong nháy mắt tất cả sững sờ, thằng nào chơi lớn vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận