Nội Tuyến

Chương 141: Bế tắc cả hai đầu. (3)

Chuyện đã khơi ra rồi Ngốc Đản biết không thỏa mãn thằng nhãi này, y sẽ không để mình yên, khẽ thở dài:" Cậu đoán đúng rồi đấy, tôi là cô nhi, không cha không mẹ."

" Hả?" Mộc Lâm Thâm trố mắt, không ngờ rằng còn tệ hơn cả y đoán, không phải không được cha mẹ yêu thương, mà là không có luôn:" À, xin lỗi, đụng chạm tới nỗi đau của anh rồi."

" Không có gì, tôi bị lừa bán, một tuổi đã bị người ta bắt mất, khi được giải cứu ra thì đã hơn bốn tuổi, không hề có chút ấn tượng gì về cha mẹ mình, cho nên cậu nói đúng, tôi chưa từng biết tới tình cảm của cha mẹ." Ngốc Đản nói tới đó khịt mũi xem thường:" Nhưng cậu cũng chẳng đúng, vì đây không phải là câu chuyện bi thảm, mà là câu chuyện hạnh phúc, tôi may mắn được trở thành nhân vật chính trong câu chuyện đó."

" Hạnh phúc?" Mộc Lâm Thâm ngẩn người, có hạnh phúc gì trong câu chuyện này sao, không khỏi sinh nghi, không phải lừa mình chứ, nói ra tên này làm nội gián không tệ, trước kia cũng đã qua mặt y một lần rồi:

" Sau khi được giải cứu ra, tôi được đưa tới viện phúc lợi nhi đồng, do tìm mãi không ra cha mẹ đẻ của tôi cho nên viện phúc lợi thành nhà của tôi ... Từ nhỏ tôi ăn cơm trăm nhà, mặc áo trăm nhà mà lớn lên, cái thế giới này nhìn chung vẫn nhiều người tốt hơn kẻ xấu, tôi trưởng thành là nhờ những người hảo tâm không rõ tên đó. Hơn nữa có mấy cảnh sát giải cứu tôi, bọn họ vẫn thường tới thăm tôi. Chuyện hạnh phúc nhất trong ký ức của tôi chính là bám vào cửa sổ, nhìn xem có chú hoặc dì mặc cảnh phục nào tới chơi với tôi, mang đồ ăn ngon tới cho tôi không? Trong đó có một cảnh sát về sau là cha nuôi tôi, ông ấy là người rất bảo thủ, có khi là còn hung dữ hơn cha cậu, vào tuổi nổi loạn, tôi không ít lần bị ông ấy dùng thắt lưng da đánh đòn." Ngốc Đản nói những lời này với nụ cười, không hề giống đóng giả:

Mộc Lâm Thâm ngạc nhiên, nhưng y cũng biết bề ngoài dễ thấy, bản chất khó tìm, vì con người là một động vật rất phức tạp. Đối với người này đó là cuộc sống bi thảm, với người khác không chừng lại là câu chuyện hạnh phúc. " Sau đó cha anh đưa anh đi làm cảnh sát à?" Mộc Lâm Thâm hỏi:

" Cậu lại sai rồi, ông ấy làm cảnh sát cả đời, điều không muốn thấy nhất là tôi đi vào vết xe đổ của ông ấy." Ngốc Đản giải thích:" Chỉ người trong cuộc mới hiểu gian nan và nguy hiểm trong đó, ai lại muốn người thân yêu của mình làm cái nghề như thế?"

" Vậy sao anh còn làm trái ý ông ấy, thậm chí còn làm loại cảnh sát có nguy cơ cao nhất."

" Thế nên mới nói cậu vẫn còn non lắm, nhân tính đâu đơn giản như trong sách vở của cậu đâu, ông ấy tuy không muốn tôi nối nghiệp ông ấy, nhưng nếu tôi thực sự làm thế, ông ấy lại rất vui mừng. Tôi làm cảnh sát cũng không hẳn là vì muốn nối nghiệp ông ấy, vì những người từng quyên góp, giúp đỡ viện phúc lợi nhi đồng, tôi không biết họ là ai, nhưng họ ở ngoài kia. Thế giới ngoài kia rất nhiều thứ tệ hại, đúng là vậy, thế nên tôi mới làm cảnh sát, giúp đỡ người cần giúp đỡ, báo đáp lại ân tình tôi đã nhận." Ngốc Đản cười, một nụ cười rất đơn thuần chất phác:

Mộc Lâm Thâm ghét nhất là loại lời lẽ thuyết giáo này, kể cả là có làm y cảm động, ngả lưng nằm xuống giường, tính con lửa nổi lên:" Anh đi đi, tôi buồn ngủ rồi."

" Tôi đi đây, nhưng còn một câu nữa ... Lâm Tử, bất kể là cha giàu hay cha nghèo, làm cha đều không dễ dàng gì đâu, cho dù không báp đáp gì cũng được đi, nhưng không tới mức phải báo thù họ chứ? Đó là điều mà tôi thấy khó hiểu nhát ở cậu đấy." Ngốc Đản đứng dậy, câu cuối cùng đó là điều mà hắn luôn muôn nói:

Hiển nhiên là có hiệu quả, thế nên chỉ nhận được đúng một chữ "cút" từ Mộc Lâm Thâm. Nhìn Mộc Lâm Thâm kéo chăn che mặt, dù Ngốc Đản không học tâm ý học cũng nhìn ra, thằng nhóc đó biết bản thân sai, nhưng y từ chối hối cải. Nói chuyện không không hợp, tất nhiên là dừng lại, đều là người trưởng thành rồi, nhiều chuyện nên nhắc tới là dừng, Ngốc Đản trước khi đi còn tắt đèn. Rất lâu sau Mộc Lâm Thâm mới thò đầu ra từ trong chăn, ngây ra nhìn trần nhà tối om om, thói quen nhiều năm, dù đau lòng tới mấy cũng chỉ một mình trốn đi lặng lẽ rơi nước mắt. Nhưng mà giờ chẳng còn đau lòng như trước kia nữa rồi, y từng thế không bao giờ tha thứ cho cha mình, nhưng cuộc sống đột nhiên vào bước ngoặt, khiến y nhìn nó ở nhiều góc độ khác nhau, thấy như bản thân chưa từng thấy, nhận ra điều chưa từng nghĩ tới, mặt tựa hồ sáng dần, có vẻ như đã tỉnh ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận