Nội Tuyến

Chương 651: Truy đuổi tới cùng. (3)

Một nhà, hai nhà... bảy, tám, chín mười nhà, hai tên phá hoại cứ thế mà ném gạch loạn xạ trong ngõ hẻm, thế là đủ để kéo ra không ít người dân. Lúc này, Mộc Lâm Thâm cũng nhảy xuống khỏi tường, đau khổ hét lên: "Các chú, các cô, các bác nhìn đi, thằng đầu trọc ấy ném gạch vào mặt cháu thành ra thế này này! Mau tìm ra nó! Không để nó phá nhà của chúng ta được."

Cả hai vừa la hét, vừa quay đầu bỏ chạy, dần dần, người dân trong khu phố kéo ra ngày càng nhiều. Như Hoa dù đang thở hổn hển sau khi trốn sau bức tường, nhưng hứng thú rất cao: "Khó bắt lắm, khu vực rộng quá."

"Mẹ nó, thử thêm lần nữa đi, người càng đông càng tốt, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy." Mộc Lâm Thâm nghiến răng nói xong lại bốp một phát, chẳng biết là ném đá vào nhà ai rồi:

Cùng lúc này, kẻ đang chạy trốn cũng chẳng nhìn thấy gì, hắn bị tường bao và nhà cửa che khuất. Có điều ngày càng nhiều tiếng người, tiếng ồn ào quát tháo khiến hắn hoảng loạn. Hắn trốn ở trục giữa của khu vực này, tiến có thể ra khỏi khu, ra ngoài là phố Hồi Dân, lùi lại thì đến siêu thị Nhân Dân, đường đi tứ phía đều thuận tiện. Nhưng từ khi gạch đá bắt đầu bay loạn xạ, hắn không dám nhúc nhích nữa. Nếu bị người khác nhìn thấy, sợ rằng nơi trú ẩn mà hắn đã gây dựng suốt mười năm sẽ bị phá hủy. Sự lo lắng dù chỉ là một khả năng nhỏ nhặt đã khiến hắn do dự trong chốc lát, nhưng khi tiếng người ngày càng đông hơn, cuối cùng hắn không thể kiềm chế được nữa, liền nhanh chóng rời khỏi chỗ ẩn nấp, nơi hắn trốn vào là một hố rác. Vừa chạy ra chưa được bao xa, đã có người hét từ cửa sổ: “Ê, đồ chó chết, có phải mày đập vỡ kính nhà tao không?”

Tiếng hét đó khiến hắn sợ đến mất cả hồn vía, vội vàng lấy tay che mặt nói: “Không phải tôi, không phải tôi.”

Hắn vội vàng tìm đường tháo chạy, nhưng người bị đập vỡ cửa kính nào chịu bỏ qua. Từ xa có tiếng người hét lớn: “Ê… ê, tên đầu trọc chạy về phía ngõ số ba rồi… Chặn nó lại, chết tiệt!”

Có một bà thím cầm giỏ đi chợ, nghe thấy tiếng hàng xóm gọi liền chặn đường lại để ngăn người. Ai ngờ kẻ đang chạy trốn đã vội vàng lao tới, phịch một cái đụng bà ta ngã ngửa ra đất, hắn lồm cồm bò dậy rồi nhanh chóng bỏ chạy. Bà thím đó lập tức khóc toáng lên, tiếng khóc còn lớn hơn cả tiếng gạch đá ném đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận