Nội Tuyến

Chương 519: Hành động Ánh Lửa. (2)

22 giờ 55 phút, thông tin từ hiện trường thôn Thương Cơ cho hay, sát thủ Nhiếp Kỳ Phong trọng thương sa lưới, trong quá trình bắt giữ, một số người không nghề nghiệp đã bị thương, trong đó một người bị thương nặng và một người đã tử vong. Xe cứu thương đã được điều động đến hiện trường. Vì vụ án có tính chất đặc biệt nghiêm trọng, chỉ huy đang trên đường đã ngay lập tức ra lệnh bắt giữ Hà Thật (biệt danh Lão Qua). " Lão Qua ... Mau lên, quay đầu đi ... Phản rồi, con mẹ nó phản hết rồi." Lý Đức Lợi vừa chạy hộc tốc trong mưa vừa nói vào điện thoại:

" Phản cái gì? Ai phản ai?" Lão Qua ở trong điện thoại còn chưa hiểu tình thế:

" Còn ai được nữa chứ? Cái lũ chó má mà anh nuôi đấy." Lý Đức Lợi chửi bới:

" Phun mẹ mày rắm đấy à? Đó là lũ chó trói quanh chân tao, đứa nào dám phản chứ?" Hà Thật không tin, lũ ngu đó chỉ cần cho khúc xương là vẫy đuôi rối rít rồi, bao năm qua chưa thằng nào dám trở mặt với ông ta:

" Ông đắc ý cái chó gì hả, đám khốn kiếp đó theo Mộc thiếu gia tạo phản rồi, tôi thiếu chút nữa không chạy thoát được, không biết bây giờ Nhiếp Tử làm sao đây." Lý Đức Lợi rống vào điện thoại:

Bên kia ước chừng nghe ra vấn đề rồi, vội vàng hỏi lại:" Lão Lợi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

" Nhiếp Tử ra tay rồi … nổ súng rồi, hiện giờ khu vực thôn Thương Cơ đâu đâu cũng toàn là xe cảnh sát ... Mau đi đi, thông báo với Vũ ca, bên này hỏng hẳn rồi, các huynh đệ đường ai nấy đi thôi." Lý Đức Lợi nói xong cũng vứt luôn cái di động đi:

Chiếc di động bay vào vũng nước bên đường lóe sáng vài cái rồi đèn hiển thị dần tắt đi. Bóng dáng giảo hoạt đó biến mất bên trong ngõ tối, hắn đợi một một loạt xe cảnh sát nữa phòng qua mới chui ra, men theo đường chạy tới đường Chính Dân, nơi đó vào buổi tối vẫn xe qua xe lại, nhanh chóng nhảy lên một taxi vừa trả khách, biến mất trong màn mưa. Túi xác được kéo lại, Đại Hồ Lô đã khóc tới hôn mê rồi, Mộc Lâm Thâm gọi người tới khiêng hắn đi, không ngờ vừa đỡ lên thì hắn lại tỉnh, tiếp tục khóc, ôm lấy túi xác, không ai khuyên nổi. Không thể vận chuyển thi thể đi, người đỡ Đại Hồ Lô nhìn hắn khóc thảm thiết như thế, cũng khóc luôn, trong mưa gió tiếng mưa hòa lẫn tiếng khóc. Trên xe, Mộc Lâm Thâm gọi người tới trông chừng Lưu Dương, cái gương mặt non nớt đó tái mét, hắn chỉ là đứa bé mười mấy tuổi thôi, cứ nắm chặt tay y không buông, hai hàng nước mắt chảy dài:" Đại ca, em không sao ... Không sao đâu, Hồ Lô ca chết rồi, anh đừng bỏ lại bọn em."

" Không đâu, anh đi đâu được chứ." Mộc Lâm Thâm vỗ về hắn, nước mắt cũng chảy không ngừng, không khóc, nhưng nước mắt cứ thế rơi:

Một bóng người xuất hiện trước mặt Mộc Lâm Thâm, là Thân Lệnh Thần, trên đầu, trên tay đều được băng bó, còn chưa kịp nói gì thì y đã quát vào mặt:" Con mẹ anh, bây giờ đã hài lòng chưa, tại sao lại ngăn tôi đánh chết thằng chó đó .."

Không thể đích thân đánh chết Nhiếp Kỳ Phong đã thành tiếc nuối lớn nhất của Mộc Lâm Thâm, biết y đang trong lúc quá khích, Thân Lệnh Thần cũng không trách mắng gì cả, chỉ nói:" Ra tay thế cũng đủ nặng rồi, Nhiếp Kỳ Phong toàn thân đa chấn thương, não chấn động nặng, chẳng may mà không bình thường lại được, chuyến này uổng công ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận