Nội Tuyến

Chương 533: Truy đuổi tới cùng. (6)

Quan Nghị Thanh nhìn Mộc Lâm Thâm trìu mến:" Đó gọi là lấy tấm lòng đổi tấm lòng, anh thật lòng với họ, còn Hà Thật thì chỉ coi họ như công cụ, lấy mấy ân nghĩa giả trói buộc bọn họ, ông ta thua không hề oan."

" Cô nói đúng đấy, đơn giản hơn lời dài dòng của tôi nhiều." Mộc Lâm Thâm mỉm cười:

Quách Vĩ nhìn hai bọn họ tình tứ, trong lòng rất không thoải mái:" Có gì đâu mà khen chứ."

Mộc Lâm Thâm chuyển ánh mắt sang hắn, giải thích:" Nữ nhân ngốc là vì có trí tuệ lớn, anh ngốc ở chỗ, anh tự coi mình thông minh."

Quách Vĩ cười khan nói lảng đi:" Tôi không nghĩ tâm lý học lại ứng dụng thực tế tốt như vậy, trước kia tôi cũng có học đấy, nhưng chỉ coi như lý thuyết ... Thật không tưởng tượng được, người như anh nếu như mặc cảnh phục vào, sẽ thành ngôi sao chói mắt như thế nào."

" Sai rồi, nếu như tôi là cảnh sát, tôi cũng không có gì đặc biệt cả ... Tôi biết nhiều hơn, là vì tôi gần bọn họ hơn thôi." Mộc Lâm Thâm nói thật lòng, trong lời nói đó có chút thương cảm:

Quan Nghị Thanh thấy vậy không cho hai người nói nữa, ảnh hưởng Mộc Lâm Thâm nghỉ ngơi, từ lúc mổ xong tới giờ, y gần như chẳng nghỉ ngơi, cô liên tục kiểm tra vết thương, sợ chảy máu. Nhưng cô chẳng được toại nguyện, xe đột ngột dừng lại giữa chừng, tiếp đó, Lâm Kỳ Chiêu và Thân Lệnh Thần lên từ cửa sau, ngồi vào xe và tiếp tục hướng về Thượng Hải. Cả hai đều có vẻ nghiêm túc, sợ là lại có tình hình mới liên quan tới vụ án rồi. Thân Lệnh Thần quan tâm hỏi: “ Tiểu Mộc, cậu còn chịu đựng được không?”

Mộc Lâm Thâm cười áy náy với Quang Nghị Thanh, nói:" Chịu được, anh nói đi."

" Hiện tại, cuộc thẩm vấn đối với Lý Đức Lợi đã triển khai, bắt đầu ngay tại hiện trường, ước chừng sẽ mất một chút thời gian... Phía Thượng Hải đã hành động rồi, tất cả những công ty và cá nhân liên quan đến Kim Đỉnh và Mậu Nghiệp sẽ bị triệu tập đến các đơn vị cảnh sát trước khi trời sáng, kế hoạch thẩm vấn sẽ được nhóm chuyên án thống nhất. Chắc chắn là trước sáng mai sẽ tiến hành... Còn một việc nữa." Thân Lệnh Thần nói đến việc này, có chút do dự:

Lâm Kỳ Chiêu trực tiếp nói: " Chính là chuyện của Nhung Vũ, hắn chắc chắn đã nhận được tin và trốn đi rồi. Cậu có thể chắc chắn rằng hắn sẽ không rời khỏi Thượng Hải không? Còn nữa, cách cậu nói, tìm Dung Anh để dụ bắt Nhung Vũ, thực sự là hơi ..."

Không phải hơi, mà là rất đê tiện, nếu bình thường, vì chuyện công, Mộc Lâm Thâm không làm thế, nhưng đây là thù riêng, y không do dự dùng bất kỳ thủ đoạn nào:" Tin tôi đi, đây là cách duy nhất để tìm hắn, nhưng không bắt được người đó đâu."

Không bắt được ở đây, không chỉ nói tới Nhung Vũ, đám nghi phạm ăn trộm, mà quan trọng là tên cảnh sát biến chất kia cũng sẽ thành câu đố. " Anh đã nói tìm được, lại nói không bắt được, xem thường cảnh sát chúng tôi đấy à?" Quách Vĩ chất vấn:

Mộc Lâm Thâm giải thích:" Một người có tính cách chống đối xã hội, suy nghĩ và hành động của họ thường trái ngược nhau. Họ sẽ cố gắng hòa nhập vào môi trường xung quanh, nhưng lại căm ghét nỗi khổ mà xã hội mang lại cho mình. Họ sẽ tìm mọi cách để chứng minh rằng mọi hành động của mình đều là đúng, nhưng người duy nhất không thể thuyết phục được lại chính là bản thân họ ... Con người vốn đã đầy mâu thuẫn, ở những người có tính cách chống đối xã hội, sự xung đột này càng mạnh mẽ hơn."

Mọi người đều trầm ngâm, chỉ Quách Vĩ là người thẳng thắn nhất, dù gì hắn cũng không cần khách khí Mộc Lâm Thâm nữa, trợn mắt lên: "Nói linh tinh gì thế, tôi không hiểu!"

" Đơn giản thôi mà, biết rõ là con đường cùng, hắn vẫn đâm đầu vào, biết rõ là ở lại rất nguy hiểm, nhưng hắn vẫn muốn biến nguy thành an, rõ ràng biết cao chạy xa bay mới an toàn, hắn lại không bỏ được tâm kết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận