Nội Tuyến

Chương 381: Nơi cặn bã tụ hội. (5)

" Ấy, đừng đừng đừng ..." Nhạc Tử nói với vẻ mặt hết sức khoa trương:" Tao rất hứng thú với việc mày làm đấy, bây giờ điều duy nhất làm tao buồn bực là chỉ biết báo hại cha tao, nhìn mày đi, phát triển thành đi báo đời rồi, tao muốn học theo mày."

Mộc Lâm Thâm không vội từ chối hắn, hỏi: " Vậy thì làm giấy tờ trước đi, nói cho rõ, mày có làm được không?"

Nhạc Tử gật đầu cái rụp, chuyện quá dễ:" Làm được."

" Kiếm quảng cáo cho báo chí truyền thông hình như được ăn hoa hồng không nhỏ nhỉ?"

" Đương nhiên rồi, nếu mày mà làm tốt, biên tập tòa báo quỳ xuống liếm chân cho mày chứ, giờ báo chí ngày một lỗi thời, ai cũng đang lo kiếm miếng cơm."

" Thế họ có thể cung cấp thiết bị chụp trộm không, tao sẽ làm cho mày ít tài liệu điều tra ngầm."

" Được, người ta bỏ tiền ra muốn tìm mấy thứ này mà không mua được ấy chứ, làm báo thì thiếu gì mấy loại đồ gián điệp đó."

" Tao lẽ kiếm ra tấm màn đen trong nghề, mày có kênh nào khai thác hết thông tin này không, còn phải có sức ảnh hưởng nữa."

" Thế thì càng không thành vấn đề, tao nói rồi, chỉ cần mày đưa ra thứ có giá trị thực sự thì người ta sẽ tranh giành nhau ... Mẹ nó, đừng nói là tao hại mày nhé, không ít phóng viên vô lương tâm muốn làm cái việc này, đều bị người ta đánh cho liệt giường, tao thấy mày cũng không giống loại có lương tâm đâu." Nhạc Tử cảnh báo trước cho thằng bạn:

" Ha ha ha, mày biết tao không có mà còn phải lo lắng cho tao à? Bây giờ điều duy nhất tao không sợ chính là cái này, đội ngũ tao quá lớn, đang lo không có việc mà làm lĩnh lương ấy chứ." Mộc Lâm Thâm ném mạnh đôi đũa xuống bàn, nói một câu thật hùng hồn, ngồi xuống với tư thế oai vệ, thật sự có vài phần khí thế của người chỉ điểm giang sơn:

Cách nói này khiến Nhạc Tử giật mình, nhìn thế nào cũng không giống Tiểu Mộc trước đây. Nhưng dù thằng có nói hay đến đâu thì hắn cũng không tin, hắn lẩm bẩm nói:" Thôi mày khỏi phải làm bộ làm tịch, anh đây sẽ giúp mày, tao nhìn mày thế này, thôi để mày bị đánh cho nằm liệt giường mày mới yên phận."

Mộc Lâm Thâm cười to không giải thích. Máy chuyện đàng hoàng tử tế thì Nhạc Tử mười phần thì hết tám chín phần là làm không xong, nhưng nếu là chuyện bàng môn tà đạo thì Nhạc Tử đúng là một tay lão luyện trong nghề. Ở Thượng Hải này, hắn có quan hệ rộng, giao du nhiều, đi một vòng là có ngay ba cái thẻ phóng viên của ba tờ báo. Bên phía các tòa soạn vừa nghe nói có công ty điện ảnh nào đó đứng ra lo quảng cáo cho họ thì quả nhiên là tốc độ tên lửa, còn âm thầm hứa hẹn sẽ hoàn trả lại không dưới ba mươi lăm phần trăm tổng giá trị… Nếu không hài lòng thì vẫn có thể thương lượng thêm, tùy thuộc vào số tiền quảng cáo của bên cậu nhiều hay ít. Đây là cái thời đại mà người ta nói chuyện bằng tiền, tiền bạc có tiếng nói, có nó quả nhiên là rất dễ làm. Mấy ngày tiếp đó Mộc Lâm Thâm theo Nhạc Tử chạy khắp Thượng Hải, điện thoại gọi không dứt, nói ra thì hai thằng đều có đam mê ăn uống, nhà hàng lớn tới quán ăn truyền thống ở thành phố này đều nắm trong lòng bàn tay, nhanh chóng lựa chọn mấy mục tiêu tiềm năng. Điện thoại gọi muốn cháy máy, mệnh lệnh đưa ra liên hồi, cuối cùng mọi chuyện cùng hòm hòm rồi. Nếu nói hai người bọn họ có áy náy gì vì làm chuyện tệ hại với quê nhà không ấy à? Đến Nhạc Tử cái thằng sinh ra lớn lên ở Thượng Hải còn ra tay chẳng hề thương xót gì thì khỏi cần nói tới Mộc Lâm Thâm đã đi bao nhiêu năm. Buổi chiều ngày hôm đó khi trở lại trường dạy nấu ăn Nam Hối, trong tay Mộc Lâm Thâm đã có thêm một túi đồ lớn. Nhìn qua thì ngôi trường này trông vẫn thế, yên ắng thanh bình, đường xá rất khang trang sạch sẽ, chỉ là người thưa thớt. Tuy nhìn qua thì nơi này không khác gì so với mọi ngày, Mộc Lâm Thâm vội vàng trở về khu túc xá, nhưng không thấy một ai, khiến y có chút bất an, ra khu vực học nhìn ngó một chút mới phát hiện, mọi người đều đang tăng cường luyện tập, xào chảo lắc cát, đây là kỹ năng cơ bản, vừa đảo vừa xào, phải luyện đến mức hoàn hảo không chê vào đâu được mới thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận