Nội Tuyến

Chương 379: Nơi cặn bã tụ hội. (3)

Không thèm để ý tới những lời lẽ sáo rỗng của đám lãnh đạo, cục trưởng Trịnh có chút tức giận tiễn một đoàn người đi. Một vụ án vốn dĩ đang tiến triển rất tốt lại bị làm cho rối tung cả lên, thực sự khiến tâm trạng ông vô cùng tệ. Bỗng nhiên ông nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, khi quay người lại, liền vội vàng chạy về văn phòng. Vừa về đến nơi, ông đã thấy Thân Lệnh Thần đứng đợi ở cửa văn phòng, ông liền vui vẻ bước tới, mời Thân Lệnh Thần vào trong, tự tay rót nước, khách sáo nói: " Ái dà, tôi nói này Lệnh Thần, cao thủ đúng là cao thủ, cậu đến chưa được mấy ngày mà đã có manh mối rồi; cậu vừa đi có hai ngày mà mọi chuyện lại rối tung cả lên … Nói cho tôi biết, có phải vì tổ chức mãi vẫn chưa đưa ra kết luận nên cậu có chút bất mãn không?"

" Không phải, tôi nói thật đấy ... Tôi về nhà với vợ con mấy ngày, ha ha, nói thật, tôi thực sự muốn quay về cuộc sống người bình thường, tôi đã xin điều chuyển mấy lần mà tổ chức không cho phép." Chuyện cũ Thân Lệnh Thần bỏ qua rồi, từ chuyện Tiểu Mộc, hắn không khỏi nhìn lại bản thân, nếu cha con họ mà cũng rơi vào cảnh đó, thử hỏi phấn đấu cả đời để làm cái gì:

" Vớ vẩn, nhân tài như cậu, tổ chức sao có thể để cậu đi được chứ?’ Cục trưởng Trịnh Khắc Công nói, ông tiện tay đóng cửa lại, sau khi ngồi xuống, nhìn Thân Lệnh Thần mấy lần, thấy tinh thần hắn rất tốt, cười nói: " Những lời khen ngợi thì tôi không nói nữa, không ai ngờ lại có cách đột phá như vậy. Cậu nói qua điện thoại là sẽ thả Tống Lệ Quyên, cậu có chắc chắn không?"

" Không chắc.” Thân Lệnh Thần thẳng thắn đưa ra câu trả lời phủ định, sắc mặt Lão Trịnh trở nên khó coi. Thân Lệnh Thần cười giải thích: "Ai mà dám chắc chứ, mức độ khó của vụ án này anh cũng biết rồi đấy, hơn một tháng trời mới tìm được chút manh mối ít ỏi này, mà vẫn chỉ là một người ngoại vi … Có thể tiếp tục điều tra hay không, có thể tìm ra chân tướng hay không, đều là những ẩn số. Đối thủ mà chúng ta phải đối mặt là ai, đến giờ tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi, rất hiếm khi gặp được nghi phạm có thể ẩn mình sâu đến vậy."

" Dù sâu đến đâu cũng phải tiếp tục đào bới, chuyện này chúng ta vẫn luôn giữ kín, phía Thâm Quyến và Hàng Châu đều không biết Tống Lệ Quyên mới là mục tiêu thực sự của chúng ta, vì vậy, mấy người trong ban chúng tôi đã thảo luận và cũng nghiêng về việc đồng ý với ý tưởng của cậu… Gọi cậu đến cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn truyền đạt lại ý của Cục trưởng Cao của thành phố, cứ mạnh dạn mà làm, nếu thật sự không thể ở lại Hàng Châu nữa thì cứ đến Thượng Hải với chúng tôi.” Cục trưởng Trịnh đưa ra lời mời:

" Ha ha ha, chưa thấy ai đi khoét góc tường như anh." Thân Lệnh Thần móc túi, đưa tới một bản vẽ cây quan hệ chi tiết:

Cục trưởng Trịnh cầm lên xem, ông ta kinh ngạc thốt lên:" A, về nhà cũng không chịu nhàn, xem ra đúng là tôi không nhìn nhầm người mà."

Trên tờ giấy đó có hồ sơ vắn tắt của Mã Ngọc Binh, Mao Thế Bình, Phan Song Long, Tống Lệ Quyên, Hà Thực, đồng thời dựa trên đó xây dựng một kế hoạch thực thi chi tiết, bắt đầu bằng việc thả Tống Lệ Quyên, tạo dựng hiện trường giả rằng cảnh sát không biết Tống Lệ Quyên có liên quan đến vụ án của Vương Tử Hoa, thả con săn sắt bắt con cá rô, tìm ra nghi phạm thực sự có quan hệ mật thiết với cô ta. " Kế hoạch này lớn gan đấy." Cục trưởng Trịnh suy nghĩ, vì theo như kế hoạch này phải phóng thích hết tất cả nghi phạm trừ Phan Song Long:

" Tôi đánh cược với anh, cho dù không thả thì chúng ta cũng chẳng làm gì được, không bằng thả sớm tránh nghi ngờ ... Ở trong tù, người bị đeo còng là nghi phạm, nhưng người tù, cảnh sát mới là phía bị đeo còng." Thân Lệnh Thần cảm thán:

Đúng thế, tình báo sai lầm, chứng cứ không có, dẫn tới một cuộc bắt giữ thất bại, e rằng cũng chỉ có cách để đám nghi phạm bọn họ biết rõ là làm loạn pháp kỷ này tiêu diêu ngoài vòng pháp luật thôi. " Đây không phải là kế hoạch, mà tiếp theo, nếu chúng ta còn muốn phá vụ án này, thì đây là con đường duy nhất." Thân Lệnh Thần thấy cục trưởng Trịnh chưa có câu trả lời, nói thêm một câu:

" Đúng vậy, hi vọng chúng ta có thể đi càng xa hơn ... Tôi đồng ý, khi nào thả, thả như thế nào, do cậu quyết định, phía phương diện Tô Hàng sẽ do tôi điều đình." Cục trưởng Trịnh hạ quyết tâm vỗ bàn quyết định:

Phương án đã được phê duyệt, gương mặt Thân Lệnh Thần rất bình thản, không buồn cũng chẳng vui, hắn bình tĩnh như vậy là vì lúc này mối bận tâm của hắn về một vấn đề khác còn lớn hơn cả vụ án. Đáng tiếc hắn không biết gì hết, dù chạy tới Hàng Châu thử thăm dò cũng không có tin tức gì, hai bên đã mất liên lạc với nhau lâu rồi. Cùng lúc đó cũng có một người mới về Thượng Hải, tinh thần cũng tốt không kém. Bịch bịch bịch ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận