Nội Tuyến

Chương 575: Tĩnh cũ thong thả nói. (3)

Nhạc Tử vốn đang cười thì mặt cứng đờ, Quản Quản thì lại cười méo miệng, thế khác nào hứa xuông, lời nói dối này sớm muộn gì cũng bại lộ, tới lúc đó tình hình chẳng phải tệ hơn à? Mộc Lâm Thâm khinh thường:" Kinh ngạc cái gì, cứ trói hắn lại trước rồi tính sau chứ sao, nếu không để hắn ngày ngày đòi nhảy lầu, ai mà chịu được chứ, tôi không rảnh mà đi cứu hắn … Đi nào đi nào, qua một bên nói chuyện."

" Nhưng nhưng nhưng ... Đây là chuyện không thể nào, qua một thời gian nữa cậu không tìm về được thì sao? Tôi nghe nói Đại Quỳnh Thi không còn ở Thượng Hải nữa." Nơi này đông người Quản Hướng Đông không muốn nói, đó là về rồi thì làm gì, đây là cuộc hôn nhân vì tiền, Như Hoa hết tiền rồi, về cũng chỉ thêm phiền:

" Thì nghĩ cách chứ sao, ê Nhạc Tử, chuyện này mày làm nhé." Mộc Lâm Thâm vỗ vai Nhạc Tử:

Nhạc Tử giật mình:" Tao á, mày đẩy luôn tao xuống lầu cho xong, tao tìm thế quái nào được vợ hắn."

“ Ai bảo mày tìm vợ hắn, chuyện này đơn giản lắm, mày chạy một chuyến đến Hàng Châu, tìm Đại Hồ Lô … mang ảnh Đại Quỳnh Thi ra, bảo hắn nghĩ cách tìm vài cô gái có nét giống Đại Quỳnh Thi một chút. Rồi mày bỏ tiền ra bao nuôi luôn, để cô gái đó tới đây chăm sóc Như Hoa, quan tâm hơn trong cuộc sống, chú ý hơn về mặt tâm lý, dần dần làm phai nhạt nỗi nhớ của hắn với hoa khôi lớp.” Vì phía sau còn có cảnh sát đi theo, nên từng câu từng chữ đều được Mộc Lâm Thâm lựa chọn cẩn thận:

Vì lựa chọn cẩn thận quá, đâm ra Nhạc Tử không hiểu:" Chú ý tâm lý thế nào? Người của Đại Hồ Lô biết đếch gì về tâm lý."

" Mày éo tao phải nói lời thô tục à, Đại Hồ Lô là tổng chỉ huy gái gọi, mày còn không biết là làm gì à?" Mộc Lâm Thâm nổi giận, nói tâm lý thật ra là sinh lý:

Nhạc Tử cũng rống lên:" Mày to mồm cái gì, lên giường thì nói là lên giường, vờ vịt cẩu văn hóa."

Xung quanh phì cười, Mộc Lâm Thâm giơ tay lên:" Đúng, đúng, nói chuyện văn hóa với mày là lỗi của tao, tao sai rồi, hai đứa mày ở bên Như Hoa nhiều chút ... Để tao chào hỏi họ, đi đi."

Nhạc Tử bị khuyên rời đi, còn Quản Hướng Đông thì cúi đầu bước đi, trông có chút ngượng ngùng, không dám nhìn mặt người khác. Trước đây, Quách Vĩ và Quan Nghị Thanh từng tìm hắn để hỏi tung tích của Mộc Lâm Thâm, mà bây giờ chuyện rành ràng ra đó là hắn không nói thật rồi. Hai người vừa đi, liền đến lượt mấy người kia, khó khăn lắm mới gặp lại, nhưng thà không gặp còn hơn, vì cảm giác xa lạ bất chợt trở nên vô cùng rõ ràng. Trong ấn tượng của phần lớn người, Mộc Lâm Thâm từng là một soái ca u sầu. Nhưng giờ đây, hình tượng ấy đã hoàn toàn thay đổi, mái tóc dài buông lơi, gần như chạm vai, trên trán còn nhuộm một lọn xám phong cách. Làn da từng trắng trẻo như sữa giờ đã điểm thêm một lớp râu ngắn, tạo nên một đường nét rắn rỏi. Trông y giờ đã thực sự như một người nam nhân chững chạc, chứ không còn là cậu nhóc ngày nào, cái gì cũng phải dựa dẫm vào cha. Đúng vậy, thay đổi không hề nhỏ, nhưng trong mắt Thân Lệnh Thần, thằng nhóc này trông càng giống một tên lưu manh hơn. Hắn khẽ cười, còn chưa kịp mở miệng, Mộc Lâm Thâm đã giơ tay chỉ vào hắn, cười nói: “ Lão Thân, anh định công thành danh toại rồi treo súng ẩn cư à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận