Nội Tuyến

Chương 324: Tiếng lòng mấy ai hiểu. (1)

“ Cám ơn anh, chính ủy Thân." Mộc Lâm Thâm ngẩng đầu lên, nói thều thào gần như không nghe rõ:

Thân Lệnh Thần lặng lẽ đi tới trước mộ vái một cái, sau đó ngồi xuống, dùng mu bàn tay đặt lên trán Mộc Lâm Thâm, trời mưa tuy nhỏ nhưng đứng ngoài trời không có ô một lúc thôi là đủ ướt sũng rồi, huống hồ nhìn cái mộ này, hẳn là cậu ta đã ở đây cả ngày. " Trán cậu nóng lắm, về thôi, nếu không bệnh nặng đấy."

" Tôi quen rồi, chịu đựng chút là sẽ qua thôi mà." Mộc Lâm Thâm giọng tang thương không hề phù hợp với chàng trai đôi mươi:

Lúc này Thân Lệnh Thần mới nhìn thấy một mặt khác của Mộc Lâm Thâm, một đứa bé chưa trưởng thành đã sống xa gia đình, xa tổ quốc, bên cạnh không có lấy một người thân, đại đa số trường hợp y xuất hiện trước mặt mọi người với vẻ không nghiêm túc, làm gì cũng hời hợt, chỉ đau khổ là một mình âm thầm chịu đựng. " Thôi bỏ đi." Thân Lệnh Thần đột nhiên nói:

" Bỏ cái gì?"

" Bỏ nhiệm vụ lần này đi, trở về với cuộc sống vốn có của cậu, tôi mà chính ủy Trương sẽ ra mặt nói đỡ cho cậu, để cha cậu biết ngọn nguồn. Xin lỗi, tôi không nên kéo cậu vào loại chuyện này." Thân Lệnh Thần không ngại lợi dụng một tên hoàn khố thích chơi bời phá phách, nhưng thằng bé đáng thương này thì khác, hắn nhận ra Mộc Lâm Thâm thực sự có vấn đề tâm lý, làm hắn chua xót cùng lo lắng:

" Đồng tình và thương xót đối với một số người mà nói là sự xỉ nhục, tôi thà bị người ta thóa mạ còn hơn là được thương hại." Mộc Lâm Thâm giọng yếu ớt nhưng rất dứt khoát:

Thân Lệnh Thần muốn đỡ Mộc Lâm Thâm dậy, nhưng lại do dự, bàn tay vừa vươn ra đã rụt lại, bởi trong ánh mắt thất thần của chàng trai đó, cái ánh mắt không rõ là kiên quyết hay tuyệt vọng ấy khiến hắn cảm thấy đau lòng. Cuối cùng, hắn từ bỏ ý định khuyên nhủ, thậm chí không nói thêm gì nữa. Thay vào đó, hắn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, dựa lên bậc thềm lạnh lẽo và ướt sũng, cùng nhìn vào bóng dáng Tiểu Mộc. Lặng im, rất lâu sau, hắn vẫn không thể nghĩ ra được một lời nào có thể xua tan màn sương mù âm u đang bao phủ không gian này. " Cám ơn anh." Mộc Lâm Thâm lại lần nữa cám ơn:

" Cám ơn tôi à? Tôi còn chẳng biết mình làm gì?" Thân Lệnh Thần thấy trạng thái của Mộc Lâm Thâm bây giờ làm cái gì cũng không thích hợp, khẽ hỏi:" Hôm nay là ngày mất của mẹ cậu?"

“Đúng vậy, vì thế tôi cảm ơn anh.” Mộc Lâm Thâm tựa nhẹ vào bia mộ, ánh mắt thoáng qua một tia ôn nhu, lẩm bẩm: “ Cảm ơn anh đã đến đây với tôi, mẹ tôi còn cô đơn hơn cả tôi, một mình lặng lẽ ở đây suốt bao năm rồi. Tôi thật sự muốn biết, thế giới nơi bà đang ở là như thế nào... Liệu có giống như nơi chúng ta đang sống, đầy rẫy những kẻ xấu xa... Anh không biết đâu, mẹ tôi hiền lành đến nhường nào. Nếu nơi đó cũng giống như ở đây, bà sẽ chịu thiệt thòi mất ...”

Mộc Lâm Thâm nói những lời lảm nhảm logic lộn xộn, nhưng điều đó không cản trở được Thân Lệnh Thần hiểu y. Hắn có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc giữa Tiểu Mộc và mẹ y. Vào lúc này, anh chợt thấy rằng tên hoàn khố này không hẳn đáng ghét như vẻ ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận