Nội Tuyến

Chương 319: Khách thăm nhà nửa đêm. (3)

" Đồ cổ và đồ xa xỉ phẩm, tôi đều học một chút." Mộc Lâm Thâm trả lời, y cũng chắc trình độ mình trong giới này đạt trình độ nào, nhưng y tin chỉ cần không phải loại đồ làm giả siêu tinh vi thì y nhận ra được tới tám phần:

" Cậu học mấy thứ này làm quái gì? Cậu mua nổi à?" Hắc Cương không hiểu, một thằng lưu manh đi học ngón nghề này làm gì:

“Ha ha, tôi chỉ sờ mó xem thôi, tôi tất nhiên có mua nổi đâu … nhưng dù không mua nổi, cũng phải học chứ, làm nghề của chúng tôi, anh đâu thể hỏi người ta từ đâu đến được? Nếu mắt không tinh tường, thì chén cơm sẽ có vấn đề. Rất nhiều người giàu có những thói quen kỳ quặc, rõ ràng rất giàu, họ lại lái xe nội địa, rõ ràng là một người có tài sản mấy chục triệu, anh ta lại đi giày vải cũ. Với những người có thói quen kỳ quặc như thế này, anh phải xem những thứ khác trên người họ, ví dụ như túi xách tay, nhẫn, đồ cổ… những người thật sự giàu có, mới chịu được anh ra tay chặt chém. " Mộc Lâm Thâm giải thích , những người có thói quen kỳ quặc này, thật ra chính là đám ngốc xung quanh y, rất dễ nhận ra:

Đây là kiến thức vượt lĩnh vực, chỉ nói mấy câu thật sự đã qua mặt được rồi. Tên trọc Tang Mao chẳng nói gì, chỉ giơ ngón tay cái lên, kinh ngạc đến không còn gì để nói. Hắc Cương hỏi một câu, bắt đầu thu dọn đồ đạc, từng món từng món được lấy ra trên bàn lại được đặt về chỗ cũ, còn những thứ bị Mộc Lâm Thâm ném xuống đất, hắn ta quay lại hỏi: “ Mao ca, em vẫn chưa hiểu, cậu ta chọn có đúng không?”

" Đúng, đúng hết đấy, chỗ này toàn là hàng thật thôi, hàng giả là do tôi nhét vào, cậu ta đều loại ra được hết, lợi hại, quá lợi hại. Lão Mã, vị tiểu huynh đệ này tôi lấy là cái chắc rồi." Tang Mao tuyên bố rất ngang ngược:

Mã Ngọc Binh cười ha hả lắc đầu:" Anh mà lấy thật, Lão Qua sẽ liều mạng với anh đấy."

" Chỗ Qua ca thì tôi sẽ đi nói ... Này thằng nhóc, mai tới khu vực Đông Viên tìm tôi, công ty vận chuyển Thần Ưng, trên đường Đông Hoa, tôi kiếm việc cho cậu làm." Tang Mao là tên rất bá đạo, cầm lấy túi đồ, trực tiếp ra lệnh chẳng hỏi ý Mộc Lâm Thâm:

Mộc Lâm Thâm khẩn trương, lắp bắp nói:" Đại ca, làm như thế liệu có thích hợp không, tôi vừa mới theo Qua ca chưa bao lâu mà."

“ Có gì không thích hợp chứ, chỗ tôi toàn hàng cứng cựa, chỗ Lão Qua toàn đồ ăn hại, cậu đi với ông ta thì có tiền đồ gì chứ? Quyết định vậy đi, ngày mai tôi đợi cậu.” Trông dáng vẻ Tang Mao thì là kẻ có tính khí rất nóng nảy, làm việc độc đoán, hoàn toàn không cho phép phân trần:

Mộc Lâm Thâm khẩn trương đi theo hắn, cầu cứu hỏi Mã Ngọc Binh: “ Mã gia, chuyện này… chuyện này, cho tôi nói với Qua ca một tiếng trước đã được không? Tôi… tôi cứ đi như vậy không thích hợp lắm.”

Tang Mao nghe y lề mề dùng dằng như nữ nhân thì nổi giận, tay vừa vung lên đã bị Mã Ngọc Binh kéo lại. Mã Ngọc Binh hòa giải nói: “Bớt cái tính nóng nảy của anh đi, vị tiểu huynh đệ này là người thật thà, nếu là loại người muốn ăn cả hai bên thì tôi còn chẳng thèm để ý đến… Không sao, ngày mai tôi sẽ hẹn Lão Qua ra nói, anh em chúng ta nói chuyện cho rõ ràng, Lão Qua cũng là người hiểu chuyện mà.”

" Được, tiểu huynh đệ, ngày mai cậu đi cùng nhé, sau này đừng ở chỗ chật chội này nữa, anh mày an bài chỗ tử tế cho." Tang Mao nói chuyện rất hào sảng nhanh gọn, mặt này làm người ta có thiện cảm:

Tiễn khách ra khỏi cửa, Đại Hồ Lô và Quan Nghị Thanh đang đợi ở đó. Mấy người kia hứng thú nhìn Quan Nghị Thanh mấy lần, em gái thanh thuần như thế xem như là đồ hiếm, hẳn là bạn gái thật rồi. Quan Nghị Thanh như sợ hãi trốn ra sau lưng Mộc Lâm Thâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận