Nội Tuyến

Chương 168: Nhất phiến khuynh giai nhân. (3)

Ưu nhã quay trở về chỗ ngồi, Mộc Lâm Thâm mỉm cười lộ răng với Giả Phương Phi ngồi ở đối diện, khẽ nâng ly champagne nhấp một ngụm, cắt một miếng thịt bò chín 75%, đây là yêu cầu khá khó với đầu bếp, vì thịt chín ở mức này dễ khô, ngay cả mới miếng thịt tốt nhất có thể bị dai, có điều đầu bếp ở đây xử lý khá ổn. Giả Phương Phi đi ăn đồ tây không chỉ một lần, nhưng mới là lần đầu tiên cô mới phát hiện ra, dáng ăn một người có thể ưu nhã tới mức nào, không thể không thán phục y cắt thịt bò không cần nhìn, vậy mà mỗi miếng vẫn kích cỡ đều đặn nhưu nhau, chỉ nhìn y ăn thôi cũng có cảm giác vui mắt rồi. " Phương Phi, hình như khẩu vị không được tốt hả?" Mộc Lâm Thâm luôn giữ ánh mắt chú ý tới người ăn cùng, theo nghiên cứu tâm lý giao tiếp mắt mức độ vừa đủ khiến người ta ấm áp và đáng tin cậy hơn:

Chỉ là với Giả Phương Phi, ánh mắt đó nóng như lửa, khiến cô theo bản năng né tránh, cười hỏi:" Có phải anh từng sống ở nước ngoài một thời gian dài không?"

" Ừ, cũng không ngắn ..." Mộc Lâm Thâm trả lời nước đôi, lòng cảnh giác, liệu đây có phải lại là một sự thăm dò không:

Có vẻ là không phải, vì câu tiếp theo Giả Phương Phi hỏi là:" Vậy vì sao anh lại đi vào con đường này?"

Dù gì cũng là một du học sinh, nhìn cách ăn uống thì điều kiện có vẻ không tệ, không tới mức luân lạc đi lừa tiền người khác thế này. Tuy chính cô nói không được dùng chữ lừa, nhưng bản chất là thế. Mộc Lâm Thâm cười tự trào:" Đây là thời đại dã thú khắp nơi, du học sinh chẳng bằng chó. Nếu hơn chục năm trước du học còn có giá trị chứ bây giờ thì có khác gì mấy đại học hạng ba trong nước đâu, mất giá tới mức người ta nhìn vào đã nghi rồi ... Cô sẽ không bị cái danh du học sinh làm thán phục chứ?"

Nói lời này y không khỏi nhớ tới lời của thằng bạn xấu Tô Vinh Nhạc, vì đây chính là lời do tên đó nói. Xem ra mình đi quá lâu, không hiểu tình hình trong nước nữa, phải nói từ lúc bị bắt vào tổ chức đa cấp, điều y thấy còn nhiều hơn mười năm du học. Giả Phương Phi cười không đáp, thấy sự thẳng thắn đó khiến y có thêm vài phần đáng yêu, đương nhiên cũng càng làm cô cảm giác người này sâu không thấy đáy. Cô khẽ đặt dao dĩa xuống, hạ thấp giọng hỏi:" Buổi chiều anh có nói tới chênh lệch tâm lý, liệu có thể nói cho tôi biết kiến nghị chi tiết hơn được không? " Rất đơn giản, cho người ta một cái bánh lớn, chắc chắn sẽ có sức thuyết phục hơn một cái bánh vẽ." Mộc Lâm Thâm giải thích:

Bất kể là thuyết giáo hay là giảng bài, chẳng qua là thổi phồng khoác lác, đưa ra một cái viễn cảnh tươi đẹp, chẳng khác nào vẽ bánh cho đỡ đói. Nhưng đây là vụ lừa đảo, nếu thực sự cho người ta một cái bánh lớn, thề thì còn gọi là lừa đảo hay sao? Giả Phương Phi suy nghĩ không đáp, Mộc Lâm Thâm thấy cô không theo kịp mình, y nhỏ giọng xúi bẩy:" Người xưa nói, muốn lấy được thì phải đem cho trước. Kỳ thực nói ra đơn giản thôi, cô muốn gỡ bỏ hoài nghi trong lòng người khác, dùng điều kiện hiện có của cô thì hoàn toàn có thể làm được, chắc công ty đã đốt không ít tiền vào phim tuyên truyền phải không? ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận