Nội Tuyến

Chương 132: Mối hận khó nguôi ngoai. (2)

Tàn lửa bắn tứ tung làm Mộc Lâm Thâm giật mình nhảy ngược ra sau né tránh, nhổ phẹt một bãi nước bọt quay người đi. Lúc nãy bị đói nên chỉ nghĩ tới ăn thôi, giờ bụng đỡ hơn rồi, cơn đau từ mông, lưng như lan ra khắp thân thể, làm mỗi bước chân của y trở nên gian nan. Khốn nạn, vừa đi Mộc Lâm Thâm vừa chửi, càng chửi lại càng tức, đầu tiên là bị bắt cóc vào viện thâm thần, sau đó bị Lão Lư bắt cóc, trốn ra bị cảnh sát bắt cóc, lần này bị bọn cảnh sát giả bắt cóc, đã thế còn bị đánh một trận ... Mình là trò đùa cho bọn chúng sao? Mỗi bước chân là thêm một phần đau đớn, mỗi bước chân là căm hận lại tăng một phần, càng nghĩ lại càng hận. Nếu cứ thế này mà đi à? Mộc thiếu gia nào phải loại hiền lành gì cho cam, mối hận này làm sao y nuốt trôi được chứ? Bước chân không biết dừng lại từ lúc nào, Mộc Lâm Thâm ngẩng đầu lên nhìn trời tới xuất thần. " Này, sao còn chưa xéo đi?"

Giọng Ngốc Đản cách đó không xa truyền tới làm Mộc Lâm Thâm sực tỉnh, vung chân đá bừa vào cây ngô bên đường:" Liên quan chó gì tới anh, chỗ này gió mát, tôi đứng chơi không được à?"

" Bị cô ả kia lừa một vố, lại bị người ta đánh một trận, cho nên nuốt không trôi chứ gì?" Ngốc Đản khịt mũi:

" Hình như còn có người bị đánh nặng hơn rất nhiều đấy." Mộc Lâm Thâm cười nhạt đáp trả:

" Nói thật nhé, đây là lần tôi bị đánh nhẹ nhất rồi đấy, chẳng đáng gì hết ..." Ngốc Đản dập tắt lửa, nhặt bắp ngô cuối cùng lên đi tới đưa cho Mộc Lâm Thâm:" Ăn đi, ăn no mới lên đường được."

Mộc Lâm Thâm chẳng khách khí, cầm lấy ăn luôn, bị người ta bắt từ chiều hôm qua, tối chẳng được ăn, vừa rồi mới ăn một bắp rưỡi, đúng là không đủ, vừa ăn vừa tập tễnh đi sau Ngốc Đản. Tên đó lưng vẫn loang lổ máu nhưng người vẫn thẳng tắp, Mộc Lâm Thâm vừa ăn vừa nói:" Ngốc Đản, đừng cố, mẹ chúng nó chứ, đánh người ta như súc vật vậy."

" Không sao, tôi chịu được, đợi tôi qua được vụ này thì tới lượt bọn chúng không chịu nổi đâu." Ngốc Đản hung dữ nói:

Mộc Lâm Thâm thắc mắc:" Ê tôi nói này Ngốc Đản, bình thường anh chỉ phụ trách lái xe, rắm còn chẳng đánh một cái, vì sao chúng ra tay với anh tàn nhẫn thế? Chẳng lẽ chúng nghi ngờ gì rồi à?"

" Thăm dò lai lịch của cậu đấy, tôi là một tên tù trốn chạy, nhất quyết không hé răng một lời mới là phong cách của tôi, đó cũng là phương pháp phân biệt người lạ của bọn chúng, chẳng phải là chúng nghi ngờ gì tôi đâu. Nếu tôi không chịu nổi đòn, đánh vài cái đã để lộ tin nội bộ, chúng không cần biết tôi là ai, đều không dùng."

" Không đúng, anh chịu được rồi nhưng bọn chúng có tuyển anh đâu."

" Cậu nghĩ đơn giản thế à, không nhanh như vậy đâu, bình thường một băng đảng muốn thu nạp cậu, đầu biến cậu thành trắng tay, sau đó mới cho ít lợi lộc để cậu một lòng một dạ đi theo chúng ... Phải rồi cậu học tâm lý mà, có cách gọi nào cho thủ đoạn này không?" Ngốc Đản cố gắng tỏ ra nhẹ nhõm, nhưng bước chân tập tễnh tố cáo hắn:

" Cây gậy và củ cà rốt thôi." Mộc Lâm Thâm thêm vào một câu:" Thủ đoạn chuyên dùng với súc vật đấy."

" Đừng mỉa mai tôi, cậu cũng có được đối xử khác đếch đâu, chúng lấy hết tiền của cậu rồi đấy." Ngốc Đản dừng lại nhìn Mộc Lâm Thâm:" Em gái Dương mỹ nữ đó có vẻ thân phận không thấp, vừa cao ráo lại xinh đẹp, đừng nói với tôi là cậu vì cô ta mà ở lại đấy nhé."

Mộc Lâm Thâm lườm hắn:" Thế thì sao, tôi thích làm gì thì làm, liên quan quái gì tới anh?"

Phong độ quý ông trên người thằng nhóc này đã dần dần mang theo chút vẻ lưu manh, nhìn y cay cú đi trước, Ngốc Đản cười to, hắn bắt đầu thích cái thằng nhãi này rồi, bất kể vì lý do gì, trải qua chuyện như thế không sợ vỡ mật, lại còn càng to gan, khiến người ta không phục không được. Con người ta khi đối diện với nguy hiểm thường có hai loại phản ứng, hoặc quay đầu bỏ chạy, hoặc là siết chặt nắm đấm đối diện, thằng nhãi mặt trắng vậy mà lại thuộc loại thứ hai, hắn cũng bất ngờ. Hai người cứ như thế mỗi người một câu châm chọc mỉa mai nhau, đi qua ruộng ngô, qua con đường đất nhỏ, lên đường huyện, dọc đường đi không một bóng người chỉ có ruộng ngô mênh mông bất tận, làm người ta muốn lạc lối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận