Nội Tuyến

Chương 352: Kỳ nhân chốn giang hồ. (3)

Thằng nhóc Lưu Dương gặm chân gà, không suy nghĩ gì cả gật đầu ngay:" Muốn ạ."

Đương nhiên là muốn rồi, thậm chí Lưu Dương không cần hỏi đi đâu làm gì, những người bị bỏ rơi ở tận đáy xã hội như hắn, chỉ cần có cơ hội là sẽ liều mạng nắm bắt. Bình thường vì tranh nhau phát tờ rơi quảng cáo mà họ còn đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, huống chi đây là cơ hội có thể thay đổi vận mệnh? Mộc Lâm Thâm nhìn mà trong lòng có chút bùi ngùi, lần này đi, e rằng trên đời lại có thêm vài tên trộm lai vô ảnh, khứ vô tung rồi. Một con tôm đỏ au được gắp vào đĩa của Mộc Lâm Thâm, y vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Phan Tử. Phan Tử cười đầy bí ẩn, khẽ hỏi nhỏ: “Có vẻ cậu đang rất lo lắng?”

Mộc Lâm Thâm thầm giật mình, không khỏi liên tưởng tới Lư Hồng Bác, đối diện với đám lão luyện đó rất khó che giấu, đành gật đầu ứng biến:" Có một chút, không phải tôi nói lời khó nghe đâu, Phan ca, bọn họ, bao gồm cả tôi nữa, xuất thân đều là tốt thí cả, các anh kiếm người không phải là ..."

" Là gì?"

" Là để bọn họ ... Gánh tội chứ?" Mộc Lâm Thâm nói câu cuối gần như không nghe thấy:

“Xem ra cậu lăn lộn trong giới này chưa đủ lâu rồi, suy nghĩ đơn giản thế, chuyện này quan trọng lắm sao? Ngay cả tôi cũng chỉ là kẻ chịu tội thay thôi, cậu ở đây chẳng cũng thế sao? Chỉ là kiếm miếng ăn thôi mà, đừng nghĩ là không ai coi chúng ta ra gì, thật ra muốn sống sót, muốn sống tốt trong cái giới này thì phải tự mình không coi mình ra gì.” Phan Tử nói nhỏ, im lặng vỗ vai Tiểu Mộc như để an ủi:

Trong bữa cơm có điện thoại tới, vừa đổ chuông một cái, lỗ tai Phan Tử rõ ràng là có cử động, phản ứng của người này đúng là cực nhạy, không hiểu rèn luyện trong môi trường thế nào. Mộc Lâm Thâm không tránh đi, lấy di động ra xem:" Phan ca, điện thoại của đôi huynh đệ Hồ Lô đấy, xem ra bọn họ muốn đi theo anh."

“ Hai cái thằng ngốc đó ở dưới trướng Lão Què mấy năm rồi, đến mỗi cái chuyện giữ tiền còn làm không xong, tôi cần chúng làm gì chứ?” Phan Tử khinh bỉ nói, hoàn toàn coi thường hai tên vô dụng đó, nhưng rồi lại hơi ngạc nhiên nói: “ Cũng lạ thật đấy, hai thằng ngốc ở trong tay cậu thì chúng lại ngoan ngoãn hẳn ra, cậu không biết hai đứa nó gây chuyện giỏi cỡ nào đâu, hai năm trước ở trong đồn công an còn nhiều hơn ở ngoài đường.”

Nói đến huynh đệ Hồ Lô, đến cả mấy thằng tiểu lưu manh kia cũng cúi đầu cười khúc khích, xem ra hai tên ngốc đó đúng là kém cỏi thật. Phan Tử có vẻ rất thích mấy người này, mỗi người một chai rượu đặt trước mặt, hắn vẫy tay nói: “Uống đi, đừng khách sáo, cứ uống cho đã, uống say một trận. Sáng mai tỉnh dậy, các cậu sẽ được tạm biệt cái cuộc sống khốn nạn ở đây rồi.”

Mộc Lâm Thâm nghe điện thoại, che micro nói:" Phan ca, hai tên đó không ngờ hai tên đó mò tận tới đây rồi, có cần tôi đuổi đi không?"

" Thôi không cần, gọi bọn chúng lên ăn cùng đi, hai thằng ngố đấy cũng thú vị lắm." Phan Tử cười xua tay:

Mộc Lâm Thâm đứng dậy ra đón khách, xuống lầu dặn phục vụ viên mang thêm bát đũa rồi ra cửa, tức thì thấy hai huynh đệ Hồ Lô mỗi người xách theo một bình rượu ngon, kéo Mộc Lâm Thâm lại, trông họ rất phấn chấn. Đại Hồ Lô cầu xin y nói giúp vài câu, Nhị Hồ Lô cũng nhìn chằm chằm với vẻ mặt có ý muốn nhờ vả tương tự. Mộc Lâm Thâm ngơ ngác hỏi: “ Ê này, các anh có ý gì đây, chúng ta đang sống tốt mà? Không thể sáng nắng chiều mưa, thấy người sang bắt quàng làm họ như thế được chứ, bỏ tôi ở lại à?”

" Mộc thiếu gia, cậu cũng nên đi theo Phan ca kiếm ăn đi, ai đi theo Phan ca cũng thành đạt hết." Đại Hồ Lô nói:

" Anh nghe ai nói vớ vẩn vậy?" Mộc Lâm Thâm cố tình nói:

" Thật đấy, trước kia cũng có một thằng dắt gái ở Thương Cơ, tên là Thanh Đầu, được Phan ca nhìn trúng, cuối năm ngoái tôi có gặp một lần, mẹ nó chứ, lái xe chở gái đi chơi rồi ... Thật, chỉ có mấy tháng thôi đấy." Đại Hồ Lô thề thốt, nói láo bị sét đánh:

" Cậu đừng có không tin, thằng Nhị Mao tới đây cùng tời với chúng tôi, giờ giàu to luôn, có lần tôi nhìn thấy ở khách sạn Đại Tây Dương, thằng chó đó giả vờ không quen thôi." Nhị Hồ Lô hậm hực:

Hai huynh đệ Hồ Lô lấy thêm mấy vị dụ nữ chứng minh, những người theo Phan Tử đều phất lên, cũng có được hai ba tên gọi là có chút tiếng tăm, tất cả đều chỉ trong chớp mắt từ một thằng tiểu lưu manh vô danh bỗng chốc trở thành một kẻ có máu mặt, nghênh ngang hống hách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận