Nội Tuyến

Chương 418: Loanh quanh lạc lối. (4)

Giống như quả cầu tuyết đang lăn, số người bị vụ án kéo vào càng lúc càng nhiều. Một người mặc bộ vest trắng hết sức cao cấp từ đầu tới cuối, đang dựa vào cửa sổ sát trần của tòa nhà chọc trời cũng có liên quan tới vụ án. Chính là Nhung Vũ, vẻ mặt hắn buồn bã, ngón tay vô tức vạch cái gì đó lên tấm kính, nghe lời bên trong điện thoại, mày vô thức nhíu lại:" Đừng tiếc của làm gì, toàn mấy thứ đồ đạc linh tinh, mất mạng rồi thì tiền bạc cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa … Bảo họ đi ngay trong hôm nay, đi ngay lập tức!”

An bài xong, hắn lại gọi tới một số máy khác:" A lô, lãnh đạo, chuyện tôi nhờ anh."

" Khó làm lắm, hiện giờ Phan Song Long bị mấy tổ chuyên án nhắm vào, hắn dính án quá nặng."

" Tôi không nhờ anh cứu người ra, chỉ mang ít thức ăn vào cũng không được à?"

" Không được, giám đốc trại giam hiện giờ quản lý ngặt nghèo lắm, không giống như trước kia, không ai dám đi đạp mìn đâu."

" Vậy ..."

" Được, được, được, tôi sẽ nghĩ cách thêm."

Lại thêm một cuộc điện thoại nữa kết thúc, không có tin tốt, khiến tâm trạng của Nhung Vũ trở nên tồi tệ hơn. Khi quay đầu lại, một nam nhân đang ngồi trên ghế sô pha, vừa cười vừa giũa móng tay, chế giễu nói: “ Người trong giang hồ thường có hai kết cục, chim chết vì miếng ăn, người chết vì tiền tài, cuối cùng cũng chỉ vì tiền mà thân bại danh liệt; anh hùng khó qua cửa ải mỹ nhân, cuối cùng cũng chỉ vì sắc đẹp mà gặp họa… Thằng nhãi ranh Phan Tử này, đúng là không bỏ được cái thói trăng hoa, cứ dăm bữa nửa tháng lại đi quyến rũ vợ người ta.”

" Lần này không phải thua trên người nữ nhân, mà là chuyện của chính bản thân hắn, hắn quá tham lam, thực hiện mấy phi vụ quá tay, nên bị cảnh sát Thâm Quyến truy đuổi tới tận Hàng Châu." Nhung Vũ thở dài nói:

" Chà, thế thì có vẻ là phiền toái lắm đây." Nam tử kia nói:

“Đúng vậy, đã vượt quá khả năng xử lý của chúng ta rồi. Không chỉ hắn ta gặp rắc rối, cảnh sát ở Hàng Châu bây giờ như đỉa đói bám lấy Mã quả phụ. Ôi trời, lần này thì việc làm ăn của ba huynh đệ họ xem như tan tành rồi.” Nhung Vũ nói rồi ngồi xuống chỗ của mình, trông có vẻ như là chỗ của một giám đốc công ty:

Nam tử trên ghế sô pha ngồi thẳng lên, nghiêm mặt nói:" Cừu được thì cứu, không cứu được thì đừng miễn cưỡng, thì xe giữ tướng là chuyện thường, đừng để vì cái nhỏ mà mất cái lớn thì hối không kịp."

“ Đoán chừng là không cứu được nữa rồi. Tôi bảo người sắp xếp cho Mã quả phụ và Tang Mao đi trước đi. Đường dây này phải cắt đứt thôi, tất cả các đường dây ở Hàng Châu đều phải cắt đứt, nếu không cảnh sát sẽ lần theo dấu vết mà đuổi đến.” Nhung Vũ nói một cách thờ ơ, nói đến cắt đứt toàn bộ, dường như vẫn còn thiếu một chút, hắn chợt nhớ ra vẫn còn một người, liền lên tiếng hỏi: “À phải rồi, còn một việc nữa…”

" Tên thiếu gia kia hả?"

" Đúng, người này tà môn lắm, có thể nói là không cùng đường với bất kỳ ai, tôi thực sự không nghĩ ra được là y thích hợp dùng vào việc gì, mấy ngày qua cậu ta thế nào?"

" Thực sự coi như nơi này là nhà rồi, ăn rồi ngủ, ngủ lại ăn, kén chọn vô cùng. Tôi cũng thấy tà môn, chẳng nhìn ra được lai lịch." Nam tử kia vừa nói tới đã cười:

“ Vậy thì để ở đâu bây giờ, cha của cậu ta còn giàu hơn chúng ta nhiều, tôi nghĩ là, có lẽ vào thời điểm then chốt có thể dùng được, nhưng tình hình hiện tại, lại không thích hợp để cậu ta đi cùng Tang Mao và những người khác.” Nhung Vũ nói, sau đêm say hôm đó, đối với Tiểu Mộc đã ấn tượng sâu sắc, nhưng chính vì ấn tượng quá sâu sắc, lại không biết nên dùng y như thế nào:

Mời đầu khi chỉ nghe về Tiểu Mộc mà chưa gặp, Nhũng Vũ thấy một người giỏi như thế lại trà trộn vào giữa đám lưu manh, rất bất thường. Gặp rồi mới biết, tên đó thực sự không biết phải đặt vào vị trí nào cho thích hợp. " Giao cho tôi đi, để tôi dạy dỗ cậu ta một chút, không phải cậu nói đôi mắt cậu ta rất giỏi, biết cách lừa gạt người khác sao? Nếu thực sự có năng lực lớn như thế, nói không chừng là chuyện làm ăn ở chỗ tôi hợp với cậu ta đấy." Nam tử kia đề nghị:

" Vậy thì thuộc về anh đấy, trông coi cho chặt vào, cậu ta biết quá nhiều rồi." Nhung Vũ dặn dò:

" Yên tâm đi, biết nhiều tới mấy thì cũng chỉ là biết mà thôi, bây giờ là xã hội pháp chế rồi."

Nam tử kia đứng dậy, có vẻ mục đích chính là ở đây, có được điều mình muốn rồi, tán gẫu qua loa với Nhung Vũ vài câu rồi vội vàng rời đi. Nơi hắn rời đi không ngờ treo tấm biển chữ vàng , công ty đảm bảo đầu tư Mậu Nghiệp. Đây là công ty nhỏ chỉ có mười mấy người, thuê nửa tầng lầu, trang trí bên ngoài trông rất khí phách. Lại nói tới Mộc Lâm Thâm, trong khi ngoài kia đang sứt đầu mẻ trán vì y thì bản thân y liên tục chỉ ăn với ngủ liền mấy ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận