Nội Tuyến

Chương 637: Giải quyết nhanh gọn. (2)

Gặp phải hai người này, Đảng Ái Dân bị hành hạ đến mức không còn biết xấu hổ là gì nữa, hắn cười ngốc nghếch, rồi thẳng thắn nói: "À, các cậu cũng thấy rồi đấy, việc công chúng ta có thể tạm gác sang một bên, nhưng chuyện chung thân đại sự của anh đây, các cậu không thể không giúp, đúng chứ? Nói trước nhé, giúp thì giúp cho trót đấy! Tiền thưởng và phí thông tin tôi sẽ xin cho các cậu, không để các cậu thiệt đâu."

"Muốn chơi thủ đoạn đúng không, tính hay lắm, nhưng còn phải xem tình hình đã." Mộc Lâm Thâm chưa đồng ý:

Như Hoa thì chẳng ngại ngần, liền nói luôn: "Ngốc ca, không sao đâu, tôi sẽ giúp anh. Nói gì đến tiền chứ, nhắc đến tiền lại tổn thương tình cảm, sau này anh lo cho tôi một suất vào biên chế nhé, để tôi đi làm cảnh sát."

"À, giám đốc Tôn, hay là chúng ta cứ nói về tiền đi cho dễ, yêu cầu của cậu cao quá rồi." Đảng Ái Dân không dám nhận lời, cười gượng gạo. Hóa ra ai cũng có lòng chính nghĩa, kể cả vị giám đốc Tôn từng muốn tự tử này. Tất nhiên, người khó đối phó nhất vẫn là Mộc Lâm Thâm, Đảng Ái Dân quay đầu lại hỏi Mộc Lâm Thâm: " Tiểu Mộc này, không phải tôi nói cậu đâu, nhưng chuyện của Giả Phương Phi tạm gác lại đã, dù sao chia tách mấy năm không phải vội nhất thời ... À, rốt cuộc thì Dung Anh có chuyện gì? Tôi biết lý do cậu bỏ trốn đấy, Lão Thân nói hôm đó Dung Anh cầm dao phay đến studio Niết Bàn ở Liễu Cảng của cậu để chém người đúng không?"

" Ài .. Ừm ..." Mộc Lâm Thâm phát ra hai từ cảm thán không nói gì cả:

" Còn một chuyện nữa, bản phúc thẩm án tử hình của Nhiếp Kỳ Phong sắp được thông qua rồi... Tôi biết cậu bỏ trốn là để tránh sóng gió, nhưng nếu cậu không muốn quay lại, thì tôi rất hoan nghênh cậu ở lại." Đảng Ái Dân cố ý nói:

Mộc Lâm Thâm tức tối, thằng khốn bày trò đê tiện lôi y vào vụ này, y vẫn bực:" Cút xéo."

"Ha ha ha, tôi biểu thị hiểu và đồng cảm với cậu." Đảng Ái Dân châm biếm hỏi: "Nhưng điều duy nhất tôi không hiểu là một người thông minh như cậu, sao lại có thể biến việc tốt thành việc xấu vậy? Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ rằng, một ngày nào đó cô ấy có thể biết được sự thật sao?"

" Tôi đã nghĩ đến điều đó, tôi vẫn luôn chăm sóc cô ấy, quan tâm cô ấy, giúp cô ấy thoát khỏi bóng ma trong lòng, thậm chí tôi còn nghĩ rằng, một ngày nào đó tôi sẽ tự mình nói cho cô ấy biết sự thật. Còn cô ấy thích làm gì thì làm, tôi không quan tâm." Mộc Lâm Thâm nói tới đó thì giọng điệu đột nhiên thay đổi: "Nhưng ... nhưng, tôi nói cho anh biết cái nhưng này, trên đời này không phải là chuyện gì cũng sẽ xảy ra đúng như dự đoán của anh được. Tôi và cô ấy đã ở bên nhau hơn một năm rồi, anh nói xem chỉ thiếu chút nữa thôi mà, sao tôi lại không kiềm chế được chứ… Rõ ràng tôi biết là sai mà."

" Con mẹ nó, nói cái đếch gì vậy?" Như Hoa nghe mà không hiểu:

"Chỉ một lần không kiềm chế được thôi sao? Tôi thấy hình như hai người đã sống chung rồi đúng không?" Đảng Ái Dân hỏi:

"Đúng vậy, chỉ một lần không kiềm chế được, rồi sau đó thì không thể dừng lại nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận