Nội Tuyến

Chương 595: Giai nhân trong lòng. (3)

" Đương nhiên là em biết, anh tưởng em ngốc à?" Dung Anh trịnh trọng nói:

Tim Mộc Lâm Thâm thắt lại, lạnh toát từng cơn, y đã lấy hết dũng khí cả ngàn lần, nhưng chưa bao giờ có thể thốt nên lời. Phản bội và bán đứng người khác chưa bao giờ là chuyện vẻ vang, cho dù kẻ bị phản bội có là một kẻ xấu đi chăng nữa. Thế nên lại lần nữa y nuốt lời muốn nói về. Dung Anh tò mò hỏi:" Hình như anh sợ em?"

" Ừm." Mộc Lâm Thâm đáp bừa:

Dung Anh mặt trầm xuống, có chút thất vọng, hình ảnh mà cô từng để lại e rằng không mấy tốt đẹp, hơn nữa còn là thứ không thể bù đắp. Cô khẽ vuốt ve tay Mộc Lâm Thâm, chậm rãi hỏi: "Anh… đang giấu em chuyện gì?"

"Chuyện này..." Mộc Lâm Thâm định rút tay về, nhưng không ngờ Dung Anh lại nắm chặt hơn, ánh mắt nghiêm túc nhìn Y chằm chằm. Y lúng túng lẩm bẩm: "Cũng… không có gì đâu."

" Không có gì là cái gì?" Dung Anh truy hỏi tới tận cùng:

" Em đã biết chuyện gì rồi?"

" Em biết tất cả rồi, anh có tin không?"

"Em..." Tiểu Mộc hoảng hốt nhìn Dung Anh, đầu óc vận hành cao tốc, Nhiếp Kỳ Phong và Lý Đức Lợi đã bị tuyên án, có thể thăm tù rồi. Là em gái của lão đại ngày trước, nếu cô đến thăm, chắc chắn sẽ biết hết mọi chuyện. Vậy nên, vẻ mặt nghiêm túc của cô lúc này… chính là vì chuyện đó sao? Ánh mắt cô ấy nhìn mình sâu thẳm và nghiêm nghị, Mộc Lâm Thâm thấy rõ điều đó, Dung Anh không còn là cô gái bồng bột và tùy hứng như trước, là em gái của một kẻ từng cầm quyền trong thế giới ngầm, cô không thể là kẻ ngốc. Trên đời này không có yêu hay hận vô duyên vô cớ, suốt hơn một năm được chăm sóc mập mờ chẳng rõ ràng, cô ấy hẳn đã nghi ngờ nhiều lần, chỉ là trước nay y luôn tìm cách né tránh. Nhưng lần này, Mộc Lâm Thâm biết, có lẽ đã đến lúc phải đối mặt. " Anh muốn nói điều gì?" Dung Anh đôi mắt trong veo hỏi:

" Đây là... một câu chuyện rất dài, anh ..." Mộc Lâm Thâm lẩm bẩm, chuẩn bị thú nhận tất cả, cuối cùng thì ngày đối mặt này cũng đã đến, y đã sẵn sàng:

"Đợi đã." Dung Anh đột nhiên buông tay y ra, cũng căng thẳng và hoảng hốt, cô bước đến bên cửa sổ, ánh nắng chiều dịu dàng xuyên qua rèm cửa màu vàng nhạt rải vào phòng,toàn thân được phủ lên một lớp màu sắc dịu nhẹ, quay lại nhìn y đôi mắt hạnh tràn đầy xuân ý:

Mộc Lâm Thâm đứng dậy, chậm rãi bước đến phía sau cô, khẽ nói: " Anh không quan tâm em nhìn anh thế nào, cũng không bận tâm sau khi biết chuyện, em sẽ đối xử với anh ra sao, nhưng giữ một tảng đá đè nặng trong lòng như thế này… chẳng dễ chịu chút nào. Đã đến lúc phải nói cho em biết rồi."

"Em biết, em biết mà..." Dung Anh quay người lại, căng thẳng đưa tay che miệng Mộc Lâm Thâm, rồi nhận ra hành động đó không ổn, liền buông ra, giọng hơi run rẩy: "Em biết mọi chuyện là như vậy... Đều do em cả, em quá ngốc, lúc nào cũng đề phòng anh có ý đồ gì khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận