Nội Tuyến

Đại Kết Cục: Sao có thể không nhà. (3)

Nhìn đồng hồ, 9 giờ 15 phút, chiếc taxi vừa khéo dừng trước địa điểm phỏng vấn, tòa nhà kỹ thuật điều tra của phân cục Đông Giang. Bên ngoài cổng đã đậu đầy các xe cá nhân, người thân chen chúc nhau bên ngoài hàng rào, vẫy tay đầy mong đợi để cổ vũ những người thân bước vào đền thiêng của sự nghiệp này. Mộc Lâm Thâm và Dung Anh cùng bước xuống xe, dường như Dung Anh có chút phản cảm với hoàn cảnh trước mắt, chẳng thể trách được, từ chuyện cô trải qua, thoải mái với chỗ tập trung cảnh sát thế này mới là lạ. Mộc Lâm Thâm tiến lên, chăm chú nhìn cô, do dự nói: “Hay là em về trước đi.”

“Đã đến rồi, sao lại bảo em về?” Dung Anh không vui nói. “Vậy được, tùy em vậy… Sau khi phỏng vấn xong, chúng ta cùng về nhà, anh sẽ giới thiệu cha và mẹ kế với em.” Mộc Lâm Thâm cười nói:

“Cha anh…” Dung Anh hơi khó xử nói: “Liệu ông ấy có đồng ý chuyện của chúng ta không?”

“Chuyện của chúng ta, chỉ cần chúng ta đồng ý là được, đây là giới thiệu để làm quen, chứ không phải xin ý kiến.” Mộc Lâm Thâm nắm tay Dung Anh nói: “Ngày xưa, ông ngoại anh cũng không đồng ý việc cha mẹ anh kết hôn, nhưng cha anh vẫn cứ dẫn mẹ anh trốn đi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, chỉ một cuộc gặp gỡ, em lo lắng cái gì chứ?”

“Em lo… anh có làm được không? Anh thi chỉ được có từng này điểm.” Dung Anh nói xong, chính cô lại bật cười, thi còn dưới điểm chuẩn nữa:

"Thử xem... đây chỉ là một nguyện vọng từ lâu, không thử thì sẽ không bao giờ được." Mộc Lâm Thâm nói rồi buông tay cô ra:

Nhưng Dung Anh lại ôm lấy y, đặt lên môi anh một nụ hôn sâu, vuốt ve gương mặt y: "Thế thì đi đi, mau đi mau về."

Mộc Lâm Thâm đi đến cửa, sau khi kiểm tra thẻ dự thi xong, y vội vàng bước vào trong. Dung Anh buồn chán nhìn quanh bốn phía, chẳng biết là nhìn cái gì, ở Thượng Hải này cô cũng quen biết khá nhiều, nhưng những người cô quen, tuyệt đối không ai tham gia kỳ thi này. Nực cười là người không có khả năng nhất lại tham gia, còn cô, vốn rất ghét cảnh sát, rất có khả năng thành người thân cảnh sát ... Đang suy nghĩ vẫn vơ, chợt sững người không biết Quan Nghị Thanh tới khi nào. Thấy Dung Anh phát hiện ra mình rồi, Quan Nghị Thanh vui mừng nắm lấy tay Dung Anh: “Anh Tử, chị đã đến tiệm bánh hai lần, họ bảo em không còn làm ở đó nữa.”

“Chị Nghị Thanh, em đi Mỹ để học cùng anh ấy.” Dung Anh cười ngượng ngùng:

" Ồ, chúc mừng hai người."

"Không có gì thú vị cả, trường họ ở nằm trong một thị trấn nhỏ, rất hẻo lánh, học hành lại khô khan."

" Hai người ..." Quan Nghị Thanh tò mò, nhưng không hỏi ra được:

“ Chị đang thắc mắc tại sao em lại ở bên anh ấy phải không?” Dung Anh cười:

“ Ối hỏng rồi, lại thêm một nhà tâm lý học nữa rồi.” Quan Nghị Thanh đùa: “Thoáng cái đã phát hiện ra sự tò mò của chị luôn.”

“ Chỉ tò mò thôi sao? Em có thể nhìn ra mà, thực ra chị cũng thích anh ấy.” Dung Anh nhìn thẳng vào mắt Quan Nghị Thanh:

" Chị ... Chị ..." Nụ cười trên khuôn mặt Quan Nghị Thanh chợt cứng lại, lúng túng không biết nói thế nào, không xong, gặp phải phiên bản nữ của Tiểu Mộc rồi, thảo nào hai người họ lại đồng điệu như vậy:

" Ngại gì chứ?" Dung Anh nắm lấy tay Quan Nghị Thanh, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc."Anh ấy đáng để các cô gái thích mà, đẹp trai, lại còn biết cách làm các cô gái vui, đặc biệt là rất biết quan tâm đến người khác."

Quan Nghị Thanh ừm một tiếng, về mặt mày cô có cùng đồng cảm. " Em biết chị đang thắc mắc điều gì. Thực ra, đây không phải là lựa chọn của em, em phải cảm ơn các chị vì đã cho em biết những lời cuối cùng mà anh trai em nói ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận