Nội Tuyến

Chương 499: Kẻ sa lưới đầu tiên. (1)

Trần Thiếu Dương an bài cấp dưới vài câu, rồi theo bước chân của Thân Lệnh Thần, đến phía sau kệ hàng, kéo nắp ra, ồ, bên dưới còn có một đám người nữa. Hai người nhảy xuống, Lâm Kỳ Chiêu đã đợi đến sốt ruột, nói một cách khó chịu: " Các anh cuối cùng cũng đến rồi, vị kia bên trên kia quậy quá lắm, đợi thêm chút nữa tôi không gánh nổi hậu quả."

Tất nhiên là nói chuyện Mộc Lâm Thâm đánh cảnh sát trên kia rồi, hắn ở dưới tim đập thon thót, không dám thò đầu lên xem tình hình. Trần Thiếu Dương thì chẳng quan tâm chuyện khác, hắn chạy thẳng tới mấy thùng tang vật, mở ra cả ba chiếc nhìn một lượt, toàn bộ tâm kết tới đây được cởi bỏ, hắn không sai, hắn không làm gì sai cả. Xúc động một hồi, hắn quay sang Thân Lệnh Thần, liên tục nói:" Chính ủy thân, chính ủy Thân ... Cám ơn, cám ơn anh."

" Đều là vì nhiệm vụ thôi mà." Thân Lệnh Thần xua tay:

" Vẫn phải cám ơn anh, những thứ này nếu có thể đưa ra ánh sáng thì tôi cũng có thể quay trở lại được rồi, cám ơn anh nhiều lắm." Trần Thiếu Dương thật lòng cảm kích, là người trong nghề đấy, nhưng việc này tương đương cho hắn một công lao, hắn nợ một ân tình lớn:

" Đừng vội nói mấy chuyện này, còn nhiều thứ để làm lắm, không cho anh hưởng lợi dễ thế đâu."

" Chính ủy, anh cứ hạ lệnh đi, cho dù là ngày cuối cùng làm cảnh sát, tôi sẽ không để anh phải mất mặt."

" Đưa người này đi, thẩm vấn đột kích ngay lập tức, giữ bí mật, đồng thời không được tùy tiện giao cho người khác. Anh ở đây đợi và hợp tác với người của Thượng Hải." Thân Lệnh Thần thận trọng căn dặn:

Lâm Kỳ Chiêu đưa điện thoại cho Trần Thiếu Dương, nói: "Kể từ bây giờ, anh chỉ nhận chỉ huy trực tiếp từ phòng điều tra hình sự của sở tỉnh, không nhận lệnh phía Hàng Châu nữa … chưa giới thiệu tôi là Lâm Kỳ Chiêu thuộc phòng huấn luyện đặc biệt của sở tỉnh."

" À, tôi có nghe nói tới anh ... Vâng, kiên quyết chấp hành mệnh lệnh." Trần Thiếu Dương bất ngờ, hắn biết Lâm Kỳ Chiêu đây là ngôi sao đang lên trong hệ thống công an, khép chân kính lễ:

Ở bên ngoài, Hoàng Kim Bảo bị chùm đầu đưa lên xe, năm cảnh sát hình sự được cử đi hộ tống, sau khi đoàn xe phóng nhanh rời đi, nơi này lại khôi phục sự yên tĩnh. Trong bóng tối mờ, dọc theo cửa sổ đều là cảnh sát hình sự canh giữ, xe bên ngoài đã được cất giấu trong sân lớn. Những người trực ban đều bị khóa lại, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Trần Thiếu Dương theo chỉ huy của Lâm Kỳ Chiêu, bắt đầu thẩm vấn mấy nhân viên cửa hàng này. Ở góc tối phía xa, có mấy cái đầu chui ra, nhìn thấy xe đi khuất rồi mới men theo chân tường chạy như bay. Lưu manh A vừa chạy vừa nói:" Hỏng rồi, Mộc ca bị bắt rồi."

Lưu manh B xúc động:" Mộc ca đúng là trượng nghĩa, bảo chúng ta đi hết, mình anh ấy gánh."

" Sao tao thấy cứ sai sai sao ấy, mọi khi cảnh sát bắt người còn náo nhiệt hơn cả chợ phiên, vậy mà hôm nay lại im ắng như thế?"

" Chạy nhanh đi mày, trời mưa to như thế còn đội mưa xem náo nhiệt, mày có bệnh à?"

Hai thằng lưu manh lao nhanh ra khỏi đường, chặn một chiếc taxi, vội vàng báo cáo với Đại Hồ Lô và Nhị Hồ Lô: "Hồ Lô ca, chúc mừng anh, vị trí đại ca của anh đã được xác nhận, Mộc gia lại bị cảnh sát bắt đi rồi, chắc là không về được nữa."

Giải quyết xong việc ở hiệu đồ chơi, tiếp viện đã tới, Mộc Lâm Thâm, Quách Vĩ, Thân Lệnh Thần, Lâm Kỳ Chiêu ngồi cùng một xe rời đi, đi được một quãng xa, y quay đầu lại nhìn về phía cửa hiệu đã bị cảnh sát khống chế:" Có cần phải huy động lực lượng đông đảo như thế không? Nhân vật nhỏ xíu thôi mà."

" Anh nói thế vậy là còn có nhân vật lớn sao?" Lâm Kỳ Chiêu tò mò hỏi:

Mộc Lâm Thâm không tiếp lời mà hỏi lại:" Chuyện của tôi xử lý thế nào rồi?"

" Làm chưa xử trưởng Lâm?" Thân Lệnh Thần hỏi, dù sao hắn là người ngoài, đang kỷ luật, làm nhiều việc không danh chính ngôn thuận như Lâm Kỳ Chiêu:

Lâm Kỳ Chiêu cầm điện thoại, yêu cầu đối phương báo cáo, sau đó phía Thượng Hải gửi tới một đoạn video. Lâm Kỳ Chiêu nhận được, đưa cho Mộc Lâm thâm xem, nói: " Đã đón đi rồi. Còn nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận