Nội Tuyến

Chương 290: Cái tấm thân vô dụng. (1)

Ba ngày thoáng cái đã trôi qua. Tại nơi thuê trọ ở ngõ Mao Gia Phụ phố Bài Lâu, thành phố Hàng Châu, Mộc Lâm Thâm vừa dụi đôi mắt ngái ngủ vừa bước qua con hẻm nhỏ ẩm thấp, ám khói và khét lẹt. Chiếc quần jean cũ rách loe nghoe theo mỗi bước chân, đôi giày vải cũ kĩ lẹp kẹp kéo lê trên nền đất. Hít một hơi sâu bầu không khí thiếu lưu thông của con hẻm, y đã quen dần với cái mùi hôi hám ấy, giống như người ở lâu trong phòng đầy hương thơm mà không còn nhận ra mùi thơm ngào ngạt nữa. Tới cái quán ở giữa ngõ, hàng quán bày chiếm nửa ngõ luôn, gọi một bát hồn đồn, chẳng đáng là bao, ăn vèo cái đã hết rồi, ném tiền lên cái bàn cáu bẩn dầu mỡ. Mộc Lâm Thâm tựa hồ có chút ảo giác, loáng thoáng còn nhớ tới được khách sạn sang trọng, chốn giải trí các em gái xinh tươi vây quanh, còn y thì rút ra cọc tiền dày, ném cho phục vụ viên khom người cười nịnh bợ với mình. Không cần trả lại. Còn bây giờ thì ăn xong rồi, trả tiền rồi, nhưng y vẫn đứng đó chưa chịu đi, vì đang đợi bà chủ từ cổ áo tới cổ tay đều dính bẩn lục lọi túi trên túi dưới lấy tiền lẻ trả lại cho y. " Tiền thừa của cậu này."

" Cám ơn dì." Mộc Lâm Thâm nhận ba đồng tiền thừa vào tay, lúc cất đi còn có chút xấu hổ, cười ngượng ngùng, nụ cười này giành cho hành vi trước kia:

À đúng rồi, động tác của bà chủ rất quen thuộc, giống hệt như dáng vẻ của mẹ ngày xưa. Túi lớn trước ngực áo tạp dề của mẹ lúc nào cũng đầy ắp những đồng tiền lẻ, trong suốt thời thơ ấu y luôn nghĩ đó là một cái túi thần kỳ giống của doraemon, mẹ lúc nào có thể rút ra bất cái gì đó mang lại niềm vui cho đứa con bé nhỏ đang tròn xoe mắt trông đợi. Đúng rồi, hoàn cảnh này cũng rất quen thuộc, giống như những ký ức sâu thẳm về thời thơ ấu, ở những nơi ngập tràn khói dầu, chất đầy rác thải, nước bẩn chảy tràn lan, luôn có những ký ức không thể nào phai nhòa. Rời khỏi con hẻm, hơi ẩm lạnh lẽo của mùa xuân phả vào mặt khiến Mộc Lâm Thâm rùng mình một cái. Thành phố với dòng xe cộ tấp nập chảy trôi, những con đường tràn ngập mùi xăng dầu, dầu máy và khói xe, không hiểu sao lại mang đến cho y một cảm giác sợ hãi mơ hồ. Y khoanh tay trước ngực, co ro bước đến một quầy báo bên đường, lật giở những tờ báo của ngày hôm đó. Mộc Lâm Thâm giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận