Nội Tuyến

Chương 365: Tiểu Mộc tên là gì? (3)

Hai người bọn họ kỳ thực tính cách gần như trái ngược nhau, nên trước giờ nói chuyện luôn cảm thấy rất rời rạc, không tự nhiên. Khi thảo luận về vụ án Hứa Phi luôn cố gắng tìm trọng điểm đào sâu thêm, Thân Lệnh Thần thì đầu óc như trên mây, không thể tập trung vào điểm cần chú ý, cứ từ một ý nghĩ lại mở ra vô vàn chuyện khác. Lần này cũng thế, nói chuyện một lúc, Hứa Phi có chút chán nản, vừa khởi động xe vừa nói: “ Tôi không có ý làm anh nản lòng đâu, nhưng cục trưởng Trịnh lại giục rồi, cả tuần rồi mà vẫn chưa xác định được thân phận của một nữ nghi phạm, chắc là sắp đập bàn chửi rủa rồi ... Anh không thấy nên dồn sức vào đó à? Giờ lập tổ chuyên án chính thức rồi, không bỏ dở được đâu, bên kỷ ủy đang bám sát lắm đấy."

" Đừng vội, đám người dám gây ra đại án thì sao có thể để chúng ta dễ tìm ra, anh không thấy thiếu hiện thực à? Tôi giao việc cho hai đứa nhóc kia vì chúng còn trẻ, nhiệt tình mới làm được mấy việc tốn sức đó. Hơn nữa phương pháp phá án của tôi không chính quy, sợ dạy rồi chúng nó đi chệch hướng, sau này không có kết quả tốt." Thân Lệnh Thần thở dài:

" Cơ mà anh chính ủy này, sao tôi thấy như anh uống nhầm thuốc vậy, môt mặt cứ tóm lấy Mã quả phụ, Tang Mao ở nơi không liên quan tới vụ án ... Mặt khác lại đi hạn chế phạm vi điều tra ở nhân viên bảo hiểm xã hội. Nếu truyền ra ngoài rằng đại đội 10 chúng tôi đang điều tra công vụ viên, đội trưởng tôi đây cũng sẽ thành chuột qua đường ai cũng đánh đấy." Hứa Phi rốt cuộc phải nói thẳng, vị trí của hắn không thể không chú ý nhiều lời:

Ai ngờ Thân Lệnh Thần lại nói thế này:" Cho nên anh bảo người dưới, giữ chặt miệng vào, lặng lẽ mà làm việc, đừng nói linh tinh, gây rắc rối không đáng."

Loại người chỉ biết tới vụ án này Hứa Phi chào thua, chẳng nói nữa, vặn khóa nổ máy. Xe khởi động lên đường, họ lại tiếp tục cuộc tìm kiếm không có mục tiêu này, vài manh mối vẫn rời rạc, nữ nghi phạm liên quan đến vụ án như bóng câu thoáng qua cửa, Mã Ngọc Binh và Mao Thế Bình vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, còn có nghi phạm trộm cắp không rõ tung tích, hôm nay lại có thêm một chuyện cũ về nhà máy thép, đống cái tên mới giữa bọn họ, không có dù chỉ một điểm chung ... Khi chuyến tàu cao tốc cuối cùng đến ga Hàng Châu, Phan Tử và Lão Qua vội vã chạy đến, vì không kịp đặt vé trước nên họ mua vé trực tiếp tại quầy rồi hối hả qua cửa kiểm soát vé để lên tàu. Trên tàu không có nhiều người, hai người chọn một chỗ yên tĩnh để ngồi xuống, Lão Qua nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối rồi, ông có chút kỳ quái vì đột nhiên bị cưỡng ép về Thượng Hải, lúc này mới hỏi nguyên do, với giọng điệu khá tức giận nói: “ Phan Tử, thằng nhãi ranh kia, mày bị làm sao vậy, tối muộn rồi còn nhất quyết kéo tao về Thượng Hải, tao già cả thế này rồi, có việc gì mai thong thả làm không được à?”

“ Anh đừng nóng , để em sắp xếp lại rồi kể chi tiết cho anh nghe… Chuyện là thế này …” Phan Tử kể, mấy ngày qua chàng Mộc thiếu gia kia đã khiến hắn đi hết từ bất ngờ này kinh ngạc khác, không chỉ có con mắt tinh tường mà trình độ kiến thức các mặt cũng hơn người:

Nghe chuyện trộm hành lý ở sân bay, nghe chuyện Tiểu Mộc dạy cho đám lưu manh cách trộm cắp, thậm chí còn diễn tập hai lần. Lão Qua giận tím mặt, tát thẳng vào mặt Phan Tử một cái rồi chửi: “Mẹ kiếp mày bị điên à, không biết hai thằng ngốc đó ngu đến mức nào hả, đưa cho chúng một khẩu súng, chúng dám đi cướp ngân hàng đấy! Sao dám bảo chúng đi trộm va ly chứ.”

" Anh bớt giận đã ... Khi đó tôi uống rượu trêu hai thằng ngốc đó chơi, ai mà ngờ được chúng coi là thật, không phải biết tin tôi cũng cuống cuồng chạy đi ngăn bọn chúng sao?" Phan Tử kém Lão Qua mười mấy tuổi, khi hắn tập tành vào nghề thì Lão Qua vang danh Thượng Hải rồi, hắn là thằng đàn em lẽo đẽo theo đuôi, nên giờ Lão Qua ở trạng thái bán nghỉ hưu, hắn vẫn rất tôn kính, xoa dịu:" Cơ mà kết quả anh đoán được không?"

" Lão tử còn phải đoán sao, nếu Tiểu Mộc đã tới thì không để hai thằng ngốc đó gặp chuyện, có khi còn giúp chúng." Lão Qua nhìn ra lâu rồi, Tiểu Mộc lừa đứa dễ mềm lòng, nhất định mấy thằng ngốc cầu xin, thế là giúp chúng:

" Ồ, xem ra anh hiểu rõ bọn họ … Đúng là vậy thật.” Phan Tử bây giờ mới kể cho Lão Qua nghe về thủ đoạn trộm hành lý, dù sao cũng không tận mắt chứng kiến:

Khi Phan Tử kể về vài cách che đậy khéo léo, ngay cả Lão Qua cũng thấy thích thú, cười nói: “Ừm, đây đúng là phong cách của Tiểu Mộc, càng là bậc thầy thì thủ đoạn càng đơn giản và dễ thực hiện… Thằng nhóc này sinh ra là để làm việc này.”

" Đúng như anh nói đấy, thằng nhóc đó đúng là tài, chúng ta thế nào cũng dùng được."

Phan Tử giải thích với Lão Qua rằng, mấy ngày nay hắn đang khảo nghiệm đám người này, khảo nghiệm tới khảo nghiệm lui, kết quả lại tự làm khó mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận