Nội Tuyến

Chương 516: Phong ba bất ngờ. (4)

" Hôm nay tao chỉ nói vài điều, nếu các huynh đệ cảm thấy tao đáng chết thì không cần mọi người phải ra tay, tao tự giải quyết." Giọng của Mộc Lâm Thâm hòa hoãn hơn, y giơ tay lên, chỉ vào một người rồi hỏi: " Điều đầu tiên, Tang Mao có tài sản cả trăm vạn, Mã quả phụ xe cộ có mấy chục chiếc, tài sản mà Lão Qua giấu giếm chắc chắn cũng là con số khổng lồ ... Còn chúng ta phục vụ cho đám đại ca đó được gì? Chỉ có mỗi cái mạng nát, vào đồn cảnh sát còn phải tự mình gánh chịu, kiếm được chút tiền cũng phải nộp hết, tao không cảm thấy có lỗi với bọn mày, bọn mày không phải là kẻ không biết tính toán chứ? Khi đi theo Lão Qua sống tử tế hơn, hay theo tao thì ăn ngon?"

Câu hỏi đơn giản nhất, câu trả lời rõ ràng nhất, khiến lửa giận của đám đông nguôi quá nửa, càng thêm nhiều người do dự, một thằng lưu manh hung hăng đi lên:" Nhưng mày là cảnh sát."

"Sai rồi, tao không phải là cảnh sát, nhưng tao đã làm một chút việc cho cảnh sát." Mộc Lâm Thâm vừa nói tới đó khiến đám đông ồ lên, tiếng chửi bới lại vang vọng, mấy thằng định xông vào. Nhưng Mộc Lâm Thâm hét lớn im lặng, rút thứ gì đó từ trong ngực ra và giơ lên: "Nguyên nhân nằm ở đây, tự mình xem đi, những người bị nhốt trong tù trên này là ai? Đại Hồ Lô, mày xem trước đi, có người mày quen đấy."

Một xấp ảnh nghi phạm, đây chính là vũ khí tối thượng, vừa được Lâm Kỳ Chiêu lấy từ phía cảnh sát Thâm Quyến. Đại Hồ Lô nhìn thấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lẩm bẩm: " Chết tiệt, đây không phải Nhị Mao Tử sao? Tao cứ tưởng hắn đi hưởng phước rồi chứ."

" Hả, đây, đây chính là Lão Miêu."

" Con mẹ nó, Thổ Đản bị bắt từ bao giờ thế? Tao nghe đồn hắn suốt ngày gái gú tới suy thận rồi cơ mà."

" Ê Phan Tử cũng bị bắt rồi này, con mẹ nó, thế thì chết cả lũ rồi à?"

" Ôi, anh tao cũng bị bắt này, tao bảo sau lâu rồi không thấy anh ấy tới tìm."

" Anh ruột mày à?"

" Không, anh họ, theo Phan ca được hai năm rồi."

Tất cả đều là những nghi phạm liên quan đến vụ án của Phan Song Long, theo quy định về nơi thi hành án, họ sẽ được chuyển đến các nơi khác nhau để chấp hành án, có người nhẹ, có người nặng, điểm chung duy nhất là rất nhiều trong số họ xuất thân từ nơi này. Xấp giấy trong tay Đại Hồ Lô bị cướp đi, chỉ trong chớp mắt tâm lý của đám lưu manh đã bị đánh sập, huyền thoại từng có đã sụp đổ, mỗi tờ giấy đều có ghi ngày bị bắt, số năm chấp hành án, người xa nhất là hai năm rưỡi, trong khi đám lưu manh ở đây vẫn tưởng họ phát tài rồi. Ai truyền thông tin những kẻ đó đi theo Phan Tử phát tài, đầu tiền là từ Lão Qua kể, sau đó chính là qua cái miệng không nắp của huynh đệ Hồ Lô lan truyền khắp nơi. Không ngờ lại như vậy, Đại Hồ Lô mặt mày khổ sở hỏi: "Đại ca, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

" Đây là việc tốt mà Lão Qua làm đấy, chúng ta vì ông ta mà bán mạng, bọn chúng cũng đang đem mạng của chúng ta ra bán. Phan Tử là cầm đầu, chiêu mộ một đám trộm, bảo bọn chúng đi ăn cắp cho hắn, bị cảnh sát tóm thì lại về chiêu mộ một đám khác ... Chúng ta là gì? Còn không bằng một con chó lang thang, cho một bữa ăn ngon là muốn mạng của chúng ta, đợi khi chúng ta ngã xuống, không ai đến quan tâm chúng ta sống chết ra sao...”

“ Chúng mày có biết đêm hôm đó ở trường dạy nấu ăn, vì sao tao biến mất không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận