Nội Tuyến

Chương 668: Không mời mà tới. (2)

" Anh giỏi thật đấy." Quan Nghị Thanh giọng hơi mỉa mai:

“ Cô ấy đến từ Virginia, đi du lịch một mình, tôi và cô ấy đã trao đổi vài câu về chủ đề du lịch ven biển thôi.” Mộc Lâm Thâm giải thích như sợ hiểu lầm:

" Chắc chắn là anh xin được số điện thoại rồi chứ hả?" Quan Nghị Thanh bĩu môi:

“ Ồ, chuyện đó thì dễ lắm, cô ấy là người chủ động xin số của tôi mà…” Mộc Lâm Thâm vừa cười vừa búng tay hết sức sành điệu, nhân viên phục vụ liền bước tới, hơi khom người hỏi họ muốn dùng gì:

Quan Nghị Thanh gọi một cốc nước chanh, cô nhìn Mộc Lâm Thâm đã lâu ngày không gặp, phong cách lưu manh của y ở trong một nơi như thế này lại không hề trông lạc lõng chút nào. Đôi bốt cổ cao, quần jodhpurs, mái tóc dài đến vai uốn lọn, kết hợp với chiếc áo jean bạc màu, rõ ràng là một trông như thanh niên bụi đời, nhưng ở nơi sang trọng này, hình tượng của y lập tức trở thành một nam nhân có nhiều câu chuyện khiến người ta muốn khám phá, thực sự rất thu hút các cô gái. Ngược lại, ăn mặc chỉnh chu như cô lại là đối tượng bị ngó lơ, nghĩ đến đây, cô bất giác mỉm cười một mình. " Cười gì thế?" Mộc Lâm Thâm hỏi:

" Thật là đổi thay hoàn toàn, trong khi ký ức của tôi vẫn dừng lại ở hình ảnh bộ vest chỉn chu, tóc chải keo bóng lộn, còn đeo khuyên tai... So với bây giờ thì, ừm ..." Quan Nghị Thanh chỉ nói một nửa, không rõ khen hay chê:

Mộc Lâm Thâm nhìn lại mình, y đoán là khen: "Mỗi giai đoạn tuổi tác đều có sự khác biệt. Hai mươi tuổi nhìn lại mười tuổi, thấy thật ngốc nghếch, ba mươi tuổi nhìn lại hai mươi tuổi, cảm giác cũng tương tự, chắc chắn cũng thấy thật ngốc. Rồi đến lúc sắp chết mà nhìn lại cả cuộc đời mình, ôi trời ơi, lúc đó vẫn thấy mình thật ngốc nghếch."

Quan Nghị Thanh bĩu môi:" Anh được bao nhiêu tuổi, đừng làm ra cái vẻ nhìn thấu hồng trần ... Thôi đừng thừa lời nữa, rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?"

" À, trước tiên tôi phải hỏi cô vài chuyện." Mộc Lâm Thâm thở dài:

"Ừm... Về chuyện của cô ấy thì anh cứ yên tâm. Lúc đi hỏa táng có sư phụ đi cùng, mọi việc đều đã hoàn thành theo đúng quy trình. Khi về quê thì tôi và sư phụ đã cùng cô ấy trở về. Dù sao thì Nhiếp Kỳ Phong cũng chẳng còn nơi nào để đi, nên Dung Anh đã đặt tro cốt của hắn cùng với tro cốt của Nhung Vũ vào một chỗ... Lần này thì họ thật sự trở thành anh em sống chết có nhau rồi. Bệnh viện đã đưa cho chúng tôi mười hai vạn tệ, tất cả đều đã giao vào tay Dung Anh. Tôi nghĩ cô ấy sẽ rời đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận