Nội Tuyến

Chương 627: Kẻ thù không ai muốn. (3)

Như Hoa tò mò nhìn chằm chằm Mộc Lâm Thâm đang chắp tay sau lưng đi từng bước phía trước, có nghĩ nát đầu hắn không hiểu nổi tại sao y lại được Đảng Ái Dân tin tưởng đến vậy, mấy ngày trước ở trường bắn, hắn còn tận mắt chứng một đám cảnh sát hình sự cao lớn hung dữ, mấy chục người, bị Đảng Ái Dân chửi bới, đụng chân đụng tay, không ai dám phản kháng, bảo sao nghe vậy, ngoan ngoãn như chim cút. Hắn không hiểu lắm về cấp bậc chức vụ trong hệ thống công an, nhưng qua trò chuyện với cảnh sát ở đó, có thể nhận ra thân phận Đảng Ái Dân không tầm thường, là nhân vật lợi hại, được nhiều người tôn trọng. Ấ vậy mà nam nhân như gấu xám ấy lại nhún nhường trước một con thỏ trắng, không phải là chuyện quái dị à? Hơn nữa thằng này không phải đã sai một lần rồi mà, sao vẫn tin y? Một cái thằng sống bằng ngửa tay xin tiền cha, học hành chẳng ra gì, có mẹ gì hay chứ? Ít ra Như Hoa thấy mình kiếm tiền nhờ chính đôi tay mình. Ngay cả đám người xung quanh hắn, như Nhạc Tử hay Quản Quản, nhắc tới Mộc Lâm Thâm đều nói những lời không hay ho gì, nhưng có chuyện một cái, như lần hắn muốn nhảy lầu, lại gọi y tới, chứng tỏ rất tin tưởng y. Thậm chí hắn có lần nghe thấy Đại Quỳnh Thi nói chuyện điện thoại với bạn, nhắc tới Mộc Lâm Thâm, tuy là chuyện chẳng khốn kiếp cả, nhưng hắn nghe ra, giọng điệu vợ mình không hề ghét tên này. Tên này thậm chí đi nước ngoài mười năm vẫn là đề tài bàn tán của người quen biết. Rốt cuộc tên này là người thế nào? Đến giờ dù không ngửa tay xin tiền cha y nữa thì chỉ là thằng thợ xăm mình tầm thường thôi mà, có làm được gì ra hồn đâu? Như Hoa càng nhìn càng thấy khó hiểu. Mộc Lâm Thâm nghĩ một lúc, ngoẹo đầu sang cảnh báo trước:" Lần trước tôi khiến anh mất mặt một lần rồi, lần này khả năng tôi sẽ tiếp tục sai lớn, khả năng khiến anh mất hết mặt mũi đấy, anh có muốn thử không?"

" Thiên lý mã còn có lúc bước hụt mà, tôi mất mặt bao lần cũng không sai, chỉ cần tìm được người, cứ thử đi, dù sao nếu lần này lại sai, các anh em phía sau sẽ không phạm sai lầm đó nữa." Đảng Ái Dân nói rất dứt khoát:

“Ôi, có lẽ tôi nhầm, anh không phải là người theo chủ nghĩa lý tưởng, mà là người theo chủ nghĩa cơ hội. Thôi, thử xem vậy, tôi nghĩ người này chẳng đi đâu cả, vẫn còn ở trong tỉnh, hơn nữa, hắn không thể ẩn cư ở một nơi hẻo lánh, ít người lui tới. Hắn chắc chắn đã để lại nhiều manh mối ở đây, nhưng cũng đã che giấu chúng theo cách mà các anh đã bỏ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận