Nội Tuyến

Chương 508: Ngũ ca là ai? (1)

Nâng cổ tay lên xem đồng hồ, thời gian chỉ 21 giờ 30 phút, Lý Đức Lợi lo lắng nhìn về phía trước, trời mưa đường trơn, xảy ra tai nạn trên cao tốc, cảnh sát giao thông đang dọn dẹp chướng ngại vật, đoạn đường đi bị tắc nghẽn dài hai cây số, vốn là quãng đường đi một giờ đồng hồ là tới nơi, giờ đây có vẻ sẽ kéo dài vô hạn. Đúng lúc này hắn lại không cách nào liên lạc với Hoàng Kim Bảo được nữa. Nhiếp Kỳ Phong không khỏi lo lắng:" Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

" Không đâu, đứa cháu ngoại này của tôi xưa nay làm việc đáng tin lắm." Lý Đức Lợi nghĩ không ra có thể xảy ra chuyện gì được, huống hồ nếu có chuyện cũng không tới lượt Hoàng Kim Bảo, trước giờ hắn luôn đứng ngoài các phi vụ của họ, ẩn mình rất kín, phải bắt cả đống mới khui ra được chỗ đó:

" Trước kia đã từng xảy ra chuyện tương tự chưa?" Thời điểm nhạy cảm Nhiếp Kỳ Phong không qua loa:

" Chưa bao giờ có chuyện này, hai tư giờ trong ngày, bất kể lúc nào, chỉ cần gọi tới là hắn sẽ nghe trong vòng ba tiếng chuông." Lý Đức Lợi cũng bị Nhiếp Kỳ Phong làm lo lắng theo:

Đây là thời điểm liên quan đến tính mạng, bất kỳ một sai lầm nhỏ nào cũng sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường, Nhiếp Kỳ Phong nghĩ kỹ rồi nghiêm túc hỏi: "Chỗ Hoàng Kim Bảo giấu đồ, còn có ai biết nữa không?"

“ Ngay cả Mã quả phụ và Tang Mao cũng không biết nữa là. Hôm đó tình huống xảy ra đột ngột, chính hắn đã chuyển đi, sau đó Mã quả phụ và Tang Mao bị cảnh sát theo dõi chặt chẽ, số đồ đó vẫn chưa dám động vào, chắc là không ai biết đâu, Kim Bảo luôn rất kín tiếng. Người duy nhất có thể biết được là…” Lý Đức Lợi ngập ngừng:

" Ai?" Nhiếp Kỳ Phong hỏi ngay:

" Lão Qua!"

Mã quả phụ và Tang Mao gặp rắc rối, số đồ giấu trong tay, có lẽ không thể giấu được người có phần trong vụ làm ăn này là Lão Qua. Nhiếp Kỳ Phong nhíu mày, vuốt cằm, dường như không muốn nghi ngờ chuyện này, do dự một lúc lâu rồi nói: "Chắc không phải Lão Qua đâu, năm đó tứ tiểu long bọn họ đều là do chúng ta cứu ra, ông ta nợ tôi một mạng."

" Nhưng giờ đang xảy ra chuyện gì, thực sự không biết được." Lý Đức Lợi lòng bất an nói:

" Có lẽ là chúng ta nghĩ nhiều rồi, cứ tới nơi xem sao, không nên tự dọa mình." Nhiếp Kỳ Phong trấn an bản thân:

Xe vẫn đang bị tắc, không ngờ lại nhận được cuộc gọi, Liên Đức Lợi nhìn thấy là cuộc gọi lạ, thật sự linh cảm có chuyện không hay, nhưng khi nghe máy, hắn ngạc nhiên: "À? Vân Vân... sao cháu lại gọi điện vậy? Kim Bảo đâu rồi?"

Đó là vợ của Hoàng Kim Bảo, Lý Đức Lợi nhanh chóng bật loa ngoài cho Nhiếp Kỳ Phong nghe cùng, bên trong truyền ra tiếng khóc của nữ nhân:" Cậu ơi, có người cướp của cháu, làm sao bây giờ?"

" Hả? Kẻ nào, chúng cướp cái gì?"

" Trong nhà có gì giá trị đều bị cướp hết rồi, hu hu hu, cháu tìm Kim Bảo mà không được."

Hai người đều khiếp đảm, có chuyện thật rồi, Lý Đức Lợi hỏi gấp:" Có nhận ra được là kẻ nào không?"

" Cháu nhận ra, là cái tên Đại Hồ Lô, tay sai của Lão Qua, đã từng đến cửa hàng vận chuyển đồ. Bọn chúng lừa cháu, nói là Kim Bảo mang đồ đến, kết quả vào nhà rồi bắt đầu lục tung mọi thứ, những đồ có giá trị đều bị chúng lấy đi... Ôi, cậu à, cháu phải làm sao đây?"

" Được rồi, đợi đấy, cậu tới ngay đây, cháu đừng báo cảnh sát, cậu lát nữa sẽ tới, đang ở trên đường rồi ..."

Lý Đức Lợi nói xong kinh sợ cúp điện thoại, miệng vẫn lẩm bẩm không sao tin được:" Đại Hồ Lô lại tới nhà Kim Bảo cướp sao?"

" Con mẹ nó chứ, hai thằng ăn hại đó trưởng thành nhanh quá, biết cả trò đen ăn đen rồi."

Nhiếp Kỳ Phong tức giận đến mặt mày biến sắc, nhưng lại bị kẹt trong dòng xe cộ, không biết phải làm sao. Dù đã tính toán mọi khả năng rồi, nhưng không ngờ lại bị đám lưu manh vô pháp vô thiên đó ỉa lên đầu, cay hơn nữa lại còn là do những kẻ mà chính mình nuôi dưỡng. Cảm giác bực bội trong lòng khiến Nhiếp Kỳ Phong tức đến mức muốn khóc cũng không được ... Cùng lúc đó trong tiểu khu tầm trung ở Hàng Châu, gần mười người chạy nhanh dưới trời mưa, hướng về phía cổng, bọn chúng vừa chạy vừa ầm ĩ, làm bảo an đang xem hoạt hình Nhật Bản trong trạm gác phải vội vàng chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận