Nội Tuyến

Chương 084: Trai bệnh thành châu ngọc. (2)

" À, xem ra cái tổ chức này là cái thứ gì, anh còn hiểu rõ hơn tôi đấy nhỉ, kỳ thực nói trắng ra thì chính là người này đi lừa người kia thôi. Nếu anh thực sự không muốn làm, chẳng có ai làm gì được anh hết, nếu không bọn họ đã làm rồi ... Mục đích của cái trò đa cấp này rất rõ ràng, chính là lôi kéo thêm người mới, sau đó là người cấp bên trên được ăn hoa hồng từ người mình mới lôi kéo, tôi nói thế có phải không?" Mộc Lâm Thâm hỏi:

" Đúng, con mẹ chúng mày đều là lũ lừa đảo hết." Thanh niên rống lên:

" Anh nói hay lắm, xem ra anh có nhận thức rất rõ ràng, đúng thế, xung quanh chúng ta đều là kẻ lừa đảo hết, tôi tán đồng với anh." Mộc Lâm Thâm cố tình bóp méo lời của hắn, tựa đúng mà lại tựa sai:" Anh từng đi học đúng không, trường học dạy chúng ta chăm chỉ cần cù làm giàu, có thật vậy không? Không, sự thực là những người chăm chỉ cần cù nhất trong xã hội đều là người nghèo nhất."

" Anh từng ra xã hội chưa, báo đài truyền thông đều tuyên truyền đề cao thành thật giữ chữ tin đúng không? Nhưng thực tế những người thành thật lại luôn bị thiệt thòi, luôn bị lừa gạt ... Như chính anh, có phải bị người quen lừa vào đây đúng không?"

" Mỗi chúng ta đều trải qua vô số lần bị lừa, tôi cũng thế, anh cũng thế. Vậy thì tôi nghĩ không ra, anh bị lừa nhiều tới thế, đến giờ vẫn một nghèo hai trắng, vậy mà anh vẫn mang tâm thái làm người thành thật chữ tín à? Tôi nói này đại ca, đừng nói là cái trường võ thuật Tháp Câu của anh, ngay cả ngôi chùa cổ ngàn năm Thiếu Lâm Tự bây giờ là công ty cổ phần rồi. Tôn chỉ hoạt động của công ty là gì, kiếm tiền, mang về lợi nhuận, chứ không phải là tu hành."

" Tôi dám khẳng định những lời họ hứa hẹn với anh khi vào trường, tới giờ chẳng có cái nào thực hiện, đúng không? Vậy có thể nói là họ cũng lừa anh, anh đã nổi giận chất vấn họ chưa?"

Khí thế thanh niên kia đã suy giảm, rõ ràng là chưa.

Thanh niên kia liên tục thở ra mấy hơn, gương mặt từ đỏ rực phẫn nộ chuyển thành bi thương, không biết là do bản thân, hay là do mình sinh không gặp thời.

" Đại ca, anh tên là gì?" Mộc Lâm Thâm hỏi:

" Vương." Thanh niên kia đáp, giọng yếu đi không ít:

" Vậy là họ hàng với Đại Đao Vương Ngũ rồi, tên là gì?"

" Vương Lập Tùng."

Do dự một lúc, thanh niên kia rốt cuộc cũng nói ra tên của mình, hắn bất tri bất giác từ phản kháng thành tiếp nhận, tựa hồ còn trông đợi người trước mặt đỡ hắn một tay, hơn nữa hắn thấy hoàn toàn có khả năng, vì người trước mặt từ lúc bước vào hoàn toàn không giống những kẻ trước kia, nụ cười nhẹ ấm áp, giọng nói tự tin vững vàng, đều âm thầm chinh phục hắn.

Ánh mắt mọi người trong phòng có quá nửa hướng về phía Mộc Lâm Thâm đợi nghe y nói.

Mộc thiếu gia thân thiết nói:" Có câu nói xưa, giữ lại núi xanh, sợ gì không có củi đun, đường đi luôn rất nhiều, tôi thấy rằng lừa dăm ba người thực sự không phải là chuyện khó, cho dù chỉ lừa một người thôi, tiếp tục ở lại đây làm việc, nói không chừng có cơ hội được chia tiền đấy ... Cho dù không muốn đi lừa người khác, cũng đâu cần phải đối kháng? Anh là người học võ, sao không hiểu cái đạo lý hai tay khó đấu lại bốn nắm đấm? Có rất nhiều phương thức khả thi, ví như cái tổ chức này rất cần người chính trực, uy mãnh, dũng cảm như anh để duy trì trật tự."

" Tôi ..." Vương Lập Tùng ấp úng, chuyển biến quá nhanh làm người đơn giản như hắn chưa thích ứng, nhưng mà hắn thực sự thấy được hi vọng rồi, người này có thể giúp mình, ánh mắt càng thêm trông đợi:

" Anh Vương, bây giờ anh có thể đi rồi, phía trước có hai con đường cho anh lựa chọn, một con đường là đi thẳng ra cổng chính, mò mẫn đêm tối mà đi, giống cuộc sống của anh trước kia. Con đường thứ hai là ra khỏi phòng này rồi rẽ trái, tới gian phòng trống đợi, mọi người là đại gia đình, chỗ cần dùng anh rất nhiều." Mộc Lâm Thâm đứng tránh sang một bên nhường đường, tay còn chỉ về phía cửa:

Vương Lập Tùng do dự, hắn nhìn những người khác, nhưng những người đó sao giúp hắn được, người thì quay đầu đi, người đố kỵ, trong quần thể lỏng lẻo này, hắn là người cô độc.

Mộc Lâm Thâm dẫn dắt:" Nếu như tạm thời anh chưa quyết định được hướng đi, tôi nghĩ vẫn nên ở lại thì hơn, trời tối đường gập ghềnh, thực sự không dễ đi đâu ... Mời!"

Vương Lập Tùng rẽ đám người kia ra, đi thẳng về phía trước, rẽ trái, tới một gian phòng khác.

Thái độ rõ ràng, không đi nữa.

Tới đây thì chuyện đơn giản rồi, phòng tuyến tâm lý đã có lỗ hổng, còn lại chỉ đợi giây phút đê vỡ thôi, Mộc thiếu gia trong lòng không hề bình tĩnh như bề ngoài, giá trị võ lực của y không đáng nói, chẳng may không khống chế được cục diện, y chỉ còn đường ôm đầu la hét thôi. Có điều y không còn nếu nữa, y lựa chọn chính xác rồi, tiếp đó cứ vậy triển khai thôi, chuyên chọn những kẻ không phục mà công kích.

Lý lẽ chỉ có thế, trước tiên đả kích hắn, mắng hắn là đồ ngốc, đi lừa một người không làm nổi, hoặc bảo hắn hèn nhát, bị người ta lừa mà vẫn nhẫn nhịn, ra vẻ oai phong cái gì? Có phải thấy y dễ bắt nạn mới bày ra vẻ hung dữ thế không? Trước kia sao không làm?

Đả kích xong lại cho quả ngọt, huynh đệ cường tráng thế này, tổ chức còn dùng đến.

Khi tiền đồ không rõ ràng, lại có khả năng phải đối diện với sự tồn tại uy hiếp tiềm tàng tới từ tổ chức, lại có thêm bảy kẻ cứng đầu lựa chọn từ bỏ phản kháng, ngoan ngoãn đi sang gian phòng khác. Thế là phần vững trãi nhất phòng tuyến đã bị sụp đổ hoàn toàn.

Mộc Lâm Thâm nhìn đội ngũ thiếu người càng thêm thưa thớt, tinh thần càng kém, tám người trước đó đều là nam nhân, giờ tới lúc ra tay với nữ nhân rồi. Y đi tới trước mặt cô gái gương mặt thất thần, mặt lấm chấm nốt tàn ngang, cô gái đó né tránh ánh mắt của y. Mộc Lâm Thâm mỉm cười:" Cô muốn nghe tôi nói thật hay nói dối? Phải trả lời thật."

" Nói ... Nói thật ..." Cô gái đó ấp a ấp úng mãi mới đáp:
Bạn cần đăng nhập để bình luận