Nội Tuyến

Chương 709: Một đường bỏ trốn. (3)

Lúc này Mộc Lâm Thâm lại "biến hình" một lần nữa, y mặc lên người vài món đồ mua từ chợ sáng, áo trắng quần trắng khiến y trông có phong cách rất riêng. Theo lời Vương Lập Tùng thì là: Nhìn như mấy thằng đi khóc thuê đám ma vậy. Có điều suốt dọc đường vì có thêm y nên không hề tỏ ra buồn chán chút nào, hai người kia gần như đã coi y như tri kỷ rồi. Người ta thường nói về "Hội chứng Stoccolme" rằng, khi ở lâu với bọn tội phạm, tâm lý sẽ tự nhiên gần gũi với chúng. Trong chuyến đi này, dường như Từ Đồng Lôi và Vương Lập Tùng không phải là kẻ xấu, mà Mộc Lâm Thâm mới là kẻ như vậy. Khi đi qua một trạm kiểm tra tạm thời ở Tùy Châu, Mộc Lâm Thâm lái xe đi qua một cách ngang nhiên, còn chào hỏi cảnh sát, tán gẫu vài câu cứ thế đi qua được. Điều này khiến hai tên tội phạm kia kính nể y như thần thánh. Mấy cảnh sát đó đi tra xe, chuyên chọn mấy cái xe lái kiểu ngập ngừng hoặc ý đồ quay đầu, xe bình thường bọn họ chẳng thèm ghé mắt tới, nhất là đi cái xe van nát chả có gì béo bở. Nhưng thực ra là béo múp ấy chứ, cả một xe tiền giả đây này, Vương Lập Tùng thậm chí cầm sẵn hàng trong tay, qua trạm kiểm tra sợ toát mồ hôi lạnh. Sau việc này sự cảnh giác của hai người với Mộc Lâm Thâm lại giảm đi rất nhiều. Dừng xe lại ở ven khu vực thành phố, họ tìm một quán bán đồ ăn sáng nhỏ. Mộc Lâm Thâm thuận miệng hỏi: "Chú Lôi, đây là chỗ nào vậy?"

" Sắp tới Kính Môn rồi, gái ở đây không tệ." Từ Đồng Lôi mê đắm nói:

Mộc Lâm Thâm lập tức nhận ra rằng, sự cảnh giác của Từ Đồng Lôi gần như đã giảm xuống bằng không, thông thường, hắn sẽ chẳng nói gì hết về địa điểm sắp tới. Nghe vậy Mộc Lâm Thâm vỗ vỗ vào số tiền trong túi quần , nói: "Vậy chú Lôi, trong túi có nhiều tiền như thế, hay là tìm chỗ tiêu xài một chút đi? Có tiền không xài cũng phí."

" Chậc, được bao nhiêu đâu, đủ cho mày đốt à?" Vương Lâm Tùng khó chịu:

" Cũng không ít mà, con người sống trên đời này, sinh ra chẳng có gì, chết không mang gì theo, sống thế mới gọi là sảng khoái, có tiền phải tiêu hết." Mộc Lâm Thâm ba hoa, kiếm cơ hội dứt khỏi đám này tìm cách liên hệ về nhà:

" Đừng, đừng, cứ xuất hàng hết đã ... Kéo cả cái xe thế này, không khác gì kéo theo một xe thuốc nổ." Từ Đồng Lôi nhỏ giọng nói:

Mộc Lâm Thâm tất nhiên không kiên trì nữa, mọi chuyện từ từ thong thả từng bước, y chuyển chủ đề, sùng bái nói:" Chú Lôi, chú nói được mấy loại tiếng địa phương?"

" Hỏi làm gì?"

" Tôi thấy chúng ta đi từ nam tới bắc, không có loại ngôn ngữ nào chú không nói được, chẳng khác gì người địa phương, trước kia chú làm gì mà lại học nhiều thứ tiếng thế?"

"Để tôi thử tài cậu một chút, ngoài những kẻ làm truyền tiêu đa cấp chạy đi chạy lại khắp trời nam đất bắc, còn có một loại người khác cũng chạy lung tung khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận