Nội Tuyến

Chương 047: Ông trời toại lòng người. (1)

Chuyện không hề thuận lợi như trong tưởng tượng, tục ngữ có câu vạn sự đầy đủ, chỉ thiếu gió đông, bây giờ tất cả đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, chỉ thiếu một cơn mưa lớn như giáo sư Lư đã phán đoán thôi. Thế nhưng hai ngày sau đó, ông trời cứ như giở trò lưu manh vậy, mỗi ngày bầu trời mây đen dày đặc, che kín đất trời, không khí đã ẩm thấp tới nỗi tưởng chừng như đưa tay ra bóp một cái là chảy ra nước, ấy vậy mà cứ nhịn mãi, đến một giọt nước cũng không nhỏ xuống.

Bệnh viện thì chẳng có gì thay đổi, nơi này gần như không chịu tác động từ bên ngoài, mà với đại đa số người bệnh mà nói, họ không có quan niệm thời gian, cùng lắm là sót lại một chút tiềm thức sức khuya dậy sớm mà thôi, còn trời âm u với họ mà nói cũng chẳng khác gì nắng gắt. Y bác sĩ cũng thế, trên mặt đa phần bọn họ đều có thể thấy được dấu ấn của cuộc sống khô khan, ai nấy nghiêm nghị, lạnh lùng, vẻ mặt không mấy phong phú đó dễ dàng làm người ta đọc được nội tâm của họ, đó là chán ghét cuộc sống.

Phải thôi, mỗi ngày đối diện với bao nhiêu người mắc chứng tâm thần như thế, không chán mới là lạ.

Ngoại lệ duy nhất e rằng chính là ba vị đang chuẩn bị bỏ trốn kia rồi, từ lúc vừa gặp như đã quen, Mộc thiếu gia không chút do dự gia nhập vào cái đại gia đình này, lập tức trở thành người được giáo sư Lư coi trọng. Nói giáo sư Lư là một thiên tài điên thực sự không sai một chút nào, mỗi sáng thức dậy, ông ta đều triệu tập những thành viên tâm thần của mình tập luyện thể dục, bao gồm cả hô khẩu hiệu và ca hát. Ăn sáng xong là bắt đầu lên lớp nghe giảng, diễn giảng, biểu diễn tùy hứng, ca hát, vấn đáp, kéo dài tới tận buổi trưa. Sau khi ăn cơm trưa lại tiếp tục, những nội dung tưởng chừng khô khan được ông ta tổ hợp thành các loại hình thức, mọi người tưng bừng tham gia, tới tận tối, những người kia vẫn tinh thần phấn chấn như vừa mới ngủ dậy buổi sáng.

Thiên tài, ông ta đúng là thiên tài, ít nhất thì cái việc thao thao bất tuyệt mười mấy tiếng không ngừng đó, không phải một người bình thường có thể làm được.

Sau Mộc thiếu gia còn có thêm một người tới nghe giảng nữa, một người mắc chứng sa sút trí tuệ, được giáo sư Lư vừa lôi kéo vừa dụ dỗ tới, hiện đang vừa chảy nước dãi, vừa đờ đẫn nhìn giáo sư Lư đứng trên bệ bồn hoa say sưa giảng bài. Giáo sư Lư cũng chẳng hề để ý ánh mắt của tên ngốc đó, vẫn ân cần dẫn dắt suốt cả một buổi sáng, tên ngốc đó rốt cuộc cũng đã biết vỗ tay theo mọi người rồi.

" Tôi hiểu rồi, anh đang tạo ra phản xạ có điều kiện phải không?"

Mộc thiếu gia phát hiện tên ngốc đó vỗ tay không phải do ý muốn cá nhân, mà là do động tác lặp đi lặp lại mang tính máy móc của giáo sư Lư. Không chỉ một mình hắn, thậm chí toàn bộ người ở đây đều bị ông ta quán triệt cho loại hành động phản xạ có điều kiện này. Bọn họ vỗ tay theo ông ta, cười theo ông ta, máy móc hô khẩu hiệu theo ông ta. Đó là gieo xuống ý thức tâm lý đám động, ở trong cái hoàn cảnh khép kín này, cá thể rất dễ dàng khuất phục tập thể.

Nói một cách đơn giản thì giống như huấn luyện chó mèo vậy, chỉ cần anh có đủ sự kiên nhẫn, thế nào cũng dạy bảo được bọn họ hành vi thói quen theo phản xạ có điều kiện. Mà vừa vặn vị thiên tài điên này không hề thiếu sự kiến nhẫn một ngày lặp đi lặp lại một câu nói tới cả ngàn lần.

Thì ra là thế, chẳng có gì thần bí, không có sức hút nhân cách nào ở đây, cũng chẳng phải những người bệnh theo ông ta có chuyển biến, phát hiện này làm Mộc thiếu gia có chút cụt hứng, chẳng tập trung theo dõi nữa, thi thoảng lại nhìn đông nhìn tây. Ngồi bên cạnh Mộc thiếu gia chính là tên hung nhân cao lớn không rõ tên kia, luôn vô thức dùng ánh mắt gườm gườm nhìn y. Ánh mắt đó khiến Mộc thiếu gia phát hiện ra vấn đề, một người làm như thế, ngoại trừ bản thân là kẻ hung ác ra còn chứng minh một điều, đó chính là, tên Ngốc Đản này ý thức vẫn tỉnh táo.

Tỉnh táo là tốt, Mộc thiếu gia mừng rớt nước mắt, cảm giác tha hương ngộ cố nhân, như lạc ở hành tinh khác gặp được đồng loại, thế nên kệ bộ dạng không hoan nghênh người khác của hắn, vẫn nhích tới hỏi nhỏ:" Anh cũng bị bệnh tâm thần à?"

" Ừ, trước giờ vẫn bị." Ngốc Đản mắt không nhìn nghiêng, lạnh nhạt ừ một tiếng, lại hỏi:" Mày cũng thế?"

" Ừ, chứng thần kinh hoang tưởng, còn anh thì sao?" Mộc thiếu gia tò mò:

" Nếu như lão tử đã bị bệnh thần kinh rồi mày còn hỏi, làm sao tao biết được?" Ngốc Đản nổi giận, hung hăng trừng mắt lên:

" À hiểu rồi, anh bị rối loạn cảm xúc, nhân cách phân liệt. Rối loạn cảm xúc khiến cho phản ứng chậm chạp, cùng với việc sinh ra những cảm xúc không tương xứng với hoàn cảnh, giống với chứng thần kinh hoang tưởng, đều thuộc loại tinh thần phân liệt ... Đừng dùng ánh mắt sùng bái đó nhìn tôi, tôi đưa cơm cho bác sĩ, thuận tiện cũng mượn vài cuốn sách đọc cho đỡ buồn."Thái độ không thân thiện của đối phương không dọa được Mộc thiếu gia đang buồn chán, y vẫn nhiệt tình bắt chuyện:

" Mày nói những lời rắm thối đó với tao là có ý gì? Mày muốn gì hả?" Ngốc Đản tỏ ra cảnh giác, gương mặt đầy khuynh hướng bạo lực co giật, đó là lời cảnh báo rất rõ ràng, tránh xa tao ra:

Mộc thiếu gia vẫn như thiếu thân đâm đầu vào lửa, thân thiết nói:" Đại ca, chúng ta đều mắc bệnh thần kinh, có câu đồng bệnh tương lân mà, anh hung dữ thế làm gì?"

Ngốc Đản đó khóe miệng nhúc nhích, giống như thiếu chút nữa bị chọc cười. Chỉ phản ứng rất nhỏ đó thôi làm Mộc thiếu gia khẳng định thêm vài phần, giả, tên này chắc chắn là giả bệnh, nếu là rối loạn cảm xúc, sẽ không có biến hóa tâm trạng tương ứng với hoàn cảnh như thế:

" Cút xéo, lão tử nhìn thấy những thằng mặt trắng như mày là bực mình." Ngốc Đản mắng:

Xong việc rồi thì chuồn chứ làm gì, chẳng cần Ngốc Đản nói, Mộc thiếu gia nhích người ra chỗ khác. Cái loại người này y đã gặp không ít, nhất là ở nước Mỹ, những băng mô tô của bọn họ, không hề thiếu những tên vóc dáng vạm vỡ, tướng tá bạo lực như tên này. Loại người đó đúng là không nên thân cận, Mộc thiếu gia chỉ muốn phân biệt hắn điên thật hay điên giả để biết đường mà ứng phó thôi, nếu thần chí hắn đã tỉnh táo như thế, hiển nhiên không phải loại mình nên chọc vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận