Nội Tuyến

Chương 399: Đêm khuya gió lạnh. (4)

" À, bây giờ Mã ca, Mao ca, Phan ca, cùng bị tóm cả rồi, cậu thấy thế nào?" Lái xe đột ngột chuyển chủ đề:

Mộc Lâm Thâm định giả ngốc, ra vẻ sợ hãi, luống cuống, nhưng khi lời ra tới miệng buột ra thế này:" Có nội gián."

" Có phải cậu không?" Đối phương hỏi thẳng:

" Không phải, tôi vì cùng đường cho nên mới chạy tới nương nhờ Mã ca thử vận may, sau đó luôn đi theo Qua ca kiếm ăn mà." Mộc Lâm Thâm thanh minh:

" Vậy ngày hôm đó vì sao cậu không sao cả?" Đối phương tiếp tục hỏi:

" Hôm đó nhận được điện thoại của Hắc Cương, tôi bắt taxi đến công ty vận tải, vì còn sớm nên tôi ghé vào một quán ăn ven đường ăn hoành thánh, không ngờ hôm đó những người ở quán lại đều là cảnh sát, làm tôi sợ quá bỏ chạy…" Mộc Lâm Thâm kể lại toàn bộ quá trình một cách mạch lạc, tốc độ nói cũng đều đều:

Mộc Lâm Thâm kể rất bình tĩnh, ngay cả chính y cũng thấy lạ vì sao trong lòng lại bình tĩnh đến thế, khi đối mặt với nguy hiểm, kinh hoàng mất vía mới là biểu hiện bình thường … À đúng rồi, y chợt hiểu ra, từ khi rời khỏi nhà, từ khi không còn tin tức gì về gia đình, từ khi y tìm đến Mã quả phụ và bắt đầu sống buông thả, những cảm xúc tiêu cực như nổi loạn, chán đời, hận không thể tự kết liễu đời mình đã luôn đeo bám y giống hệt năm xưa lúc bị cha bất ngờ ném ra nước ngoài, khiến y từng bước, bắt đầu tìm kiếm những kích thích mà người bình thường không thể chấp nhận.

Những điều tiêu cực giống như hiệu ứng Hercules trong tâm lý học, nếu anh lờ chúng đi, chúng sẽ tự tan biến, tự biến mất; còn nếu anh cứ nhằm vào chúng, đối đầu với chúng, chúng sẽ chỉ ngày càng phình to ra, và sẽ trở thành thứ chi phối toàn bộ cảm xúc của anh.

Vì sao cái gì mình cũng hiểu mà mình lại không làm được nhỉ?

Trong lúc dừng lại một lát, Mộc Lâm Thâm nghĩ như vậy, y tuy đã thoát khỏi cái bóng của người cha, nhưng lại không thể thoát khỏi thứ cảm xúc không giống oán hận, nhưng lại còn hơn cả oán hận kia.

" Sao tôi nghe giống như những lời đã được sửa soạn trước thế?" Lái xe nói như thế, xe đi rất vững vàng, không cảm giác được bất kỳ chút kích động hay biến hòa nào từ hắn, giống như lời kể của thằng nhãi kia:

" Đương nhiên là đã được chuẩn bị sẵn rồi, chuyện xảy ra đúng lúc như thế, chắc chắn sẽ có người nghi ngờ tôi, nhưng không cần phải làm những chuyện đó, Mã ca và Mao ca đối xử với tôi rất tốt." Mộc Lâm Thâm nói, trái tim dần trở nên chai sạn, từ từ cảm thấy chẳng còn gì đáng quan tâm nữa, cái thế giới đầy rẫy những kẻ lừa đảo, cường đạo và trộm cắp này, thật mẹ nó là quá tệ hại:

" Lý do không đầy đủ." Lái xe hời hợt nói một câu, phủ định lời giải thích của Mộc Lâm Thâm:

" Tôi đến đây chưa được mấy ngày, dù có lý do chính đáng đến đâu tôi cũng không cần phải giải thích cho anh, hơn nữa tôi không quen anh, cũng không biết anh là ai? Có cần thiết phải giải thích gì với anh sao?" Thái độ của Mộc Lâm Thâm trở nên rất tệ, mẹ kiếp, cái gã phía trước kia, rõ ràng là một tên trộm, còn ra vẻ như cảnh sát hay thẩm phán, vênh váo cái buồi ấy:

" Tiểu Mộc, nói chuyện cho tử tế." Lão Qua nhắc nhở:

" Tôi đã nói chuyện tử tế lắm rồi đấy, Qua ca, hắn là ai chứ? Tôi chỉ nhận hai loại người, một là người của mình, hai là người ngoài, không oán không thù, không ơn không nghĩa, xin lỗi, không quen." Mộc Lâm Thâm nói một cách hung hăng, trong lòng thầm cố gắng kìm nén nhịp tim đang tăng nhanh, dẫn đến máu lưu thông quá nhanh, tạo cảm giác hơi chóng mặt:

Có điều cảm giác sảng khoái mang tới thì không gì sánh bằng, đấu trí núi Uy Hổ của Dương Tử Vinh chẳng qua cũng đến thế này là cùng.

Người ngồi sau không rõ lai lịch kia cười nhạo, nghe giọng không hề nhiều, nhưng có vẻ địa vị ở đây rất cao, Lão Qua cũng phải nể mặt. Hắn đánh giá:" Lão Qua, thằng nhóc này là một nhân vật đấy, cho dù là thế thì tôi cũng không thể giữ cậu, xin lỗi nhé huynh đệ ..."

Bất thình linh từ phía sau có người vỗ tới một cái, Mộc Lâm Thâm chỉ thấy trước mặt tối sầm, đầu bị chùm lên, người kia ra tay không hề nhanh, nhưng lạ một cái là y lại không phản ứng gì cả. Mộc Lâm Thâm không làm gì, thế nên người kia thuận lợi kéo tay y, dùng thừng buộc lại, quái lạ, vẫn không có phản ứng gì cả, trơ ra như người chết, hắn cười gằn:" Sao, mới thế mà đã sợ vỡ mật rồi à? Không phải là vừa rồi mạnh miệng lắm à?"

" Bố mày tay trói gà không chặt, làm đéo gì được bọn mày, bọn mày tùy, thích làm gì thì làm, lấm lét như bọn trộm, ra vẻ cái chó gì." Mộc Lâm Thâm bị trói, trong lòng từng đợi hơi lạnh bốc lên, làm y rùng mình, răng cắn môi đã thấy máu, y không làm được gì, nhưng bất mãn trong lòng dâng cao:

" Đương nhiên rồi, đợi tới khi mày chết đến đít xem mày có trấn định được không?" Người buộc y giọng âm u, vung tay ra bợp đầu y một cái:" Mày cũng giả vờ giống lắm, tưởng rằng bọn tao không biết mày là ai à?"

" Giả vờ con mẹ chúng mày ấy, bản thiếu gia từ đầu tới cuối chưa phải vờ vịt với đứa chó nào hết, tao chán sống rồi, chúng mày làm gì thì làm đi, nghĩ ra mấy cái trò sáng tạo vào nhé, đau nhiều một chút, la hét nhiều một chút thì mới sướng ... Địt mẹ chúng mày, tao mà chết nhanh quá tao khinh cả lò chúng mày."

Mộc Lâm Thâm bắt đầu chửi bới, sự hung hãn đó ở đâu ra, đôi khi chính bản thân y cũng không biết nữa, giống như cái lần bị bọn cảnh sát giả bắt cóc vậy, mới đầu bị chúng dọa đánh, chưa đánh y đã sợ rồi, nhưng đánh một cái y không sợ nữa, còn vừa đọc Dương bì quyển vừa kêu đánh chưa đã, đôi khi bình tĩnh lại y cũng nghĩ, có phải mình bị điên thật không?

Y lên cơn điên, người khác có vẻ gặp khó, không ai nói gì cả, lái xe liếc mắt qua nhìn Lão Qua, Lão Qua câm nín chẳng biết nói gì, vốn bọn họ thử xem thằng này thế nào, ai ngờ vừa thử một cái lộ rồi, mồm thằng chó toàn là phân.

Không ai nói gì cả, xe tăng tốc trong tiếng chửi của Mộc thiếu gia, tới thẳng bến tàu Thượng Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận