Nội Tuyến

Chương 288: Người nghe nát cõi lòng. (5)

" Đúng vậy, khi đưa ra chọn lựa là đồng nghĩa là chúng ta đã chọn cách để tiếc nuối về sự lựa chọn của mình, nhưng cậu thì không giống như vậy, cậu có thể có lựa chọn tốt hơn mà không cần phải ép buộc bản thân quá mức, cậu đã biết rõ ràng là sẽ không đạt được điều mình mong muốn, nhưng cậu vẫn làm.” Nói thật là Thân Lệnh Thần rất bất ngờ về sự lựa chọn của Tiểu Mộc, hôm qua tung ra chiêu cuối hắn đánh cược, tỉ lệ thắng chưa tới 30%, không ngờ thằng nhóc này thực sự làm thế. Nói ra hắn cũng hối hận, với vai trò là người đầu độc, hắn bắt đầu cảm thấy gánh nặng tâm lý không nhỏ. " Mặc dù anh rắp tâm bất lương, hơn nữa mang lòng dạ khó lường, nhưng lời anh nói chung quy là đúng, cho dù tôi có cắn răng chịu đựng tới 40 tuổi cũng không ích gì đâu. Tôi biết tính cách của cha tôi, ông ấy kiên nhẫn lắm, nhìn chuyện ông ta làm ở nhà hàng mấy chục năm như một là biết, ông ấy đã quyết định rồi là không thay đổi." Mộc Lâm Thâm biết điều ấy, so với việc tiếp tục nhẫn nhục chẳng thả dứt khoát cho xong, y muốn thay đổi bản thân từ lâu, nhưng y không đủ quyết tâm, không đủ động lực, đây là cơ hội:

" Thực ra ... Tôi xin lỗi, tôi đã làm một chuyện không vẻ vang gì." Thân Lệnh Thần thở dài, thằng nhóc này cũng giống cha y, rất cố chấp:

" Không sao cả, anh đã nhìn thấy mặt tăm tối trong lòng tôi rồi, đúng vậy đấy, tôi thích tiếp xúc với loại người cặn bã đó, vì rất kích thích, rất thú vị ... Lột bỏ đi cái lớp vỏ ngoài phú nhị đại, có lẽ tôi cũng là một tên cặn bã thôi, đến bản thân còn chẳng nuôi nổi." Mộc Lâm Thâm nhún vai:

Thân Lệnh Thần nghe mấy lời này cảm thấy hơi không thoải mái cho lắm, giờ lại có chút lo lắng rằng tình huống này có thể quá kiểm soát, nhưng hắn vẫn quay lại chủ đề, nhắc nhở Mộc Lâm Thâm: “Trong ngăn chứa đồ phía trước xe có mấy thứ dành cho cậu, nhớ ghi lại số trên túi hồ sơ, nếu có nguy hiểm thì lập tức rút lui, sẽ có người đến đón cậu... Mã quả phụ, Tang Mao, hai mục tiêu, cậu chọn một, trà trộn vào chỗ của bọn chúng, xem hai người này có âm mưu gì không.”

Vậy là đã xác định mục tiêu rồi à? Quách Vĩ nãy giờ ngồi nghe, không nhịn được hỏi xen vào một câu:" Sư phụ, hai mục tiêu này có chính xác không?"

Thân Lệnh Thần chẳng thèm quay đầu lại, hai đứa học trò này, chẳng có gì đặc sắc, giống vô vàn cảnh sát khác, hắn chẳng hứng thú, nhạt nhẽo nói:" Tiểu Mộc, cậu giải thích hộ tôi chút."

“ Từ việc bọn họ có xích mích và xung đột với Du Tất Thắng, đã cho thấy hai người này đã từng có phân lượng tiếng tăm không nhỏ trong thế giới ngầm Thượng Hải, đã có phân lượng như thế mà giờ lại lặn mất tăm chuồn tới Hàng Châu, chắc chắn phải có lý do. Hai người này từ giai cấp vô sản bỗng dưng phát tài, cũng phải có lý do. Mã quả phụ và Tang Mao đều từng làm chuyện kinh doanh cổ vật, đúng với mô tả của nghi phạm trong vụ án này, mà đã buôn bán cổ vật thì chắc chắn phải có khả năng giám định."

" Đường tiêu thụ đồ gtrộm cắp có thể dính líu đến hai vụ án này, hoặc là có mối quan hệ, vì thực sự, những người có thể làm cái nghề như vậy thì không nhiều lắm… Chỉ cần tiếp cận được mục tiêu, cho dù chỉ là ở vòng ngoài, hoặc chỉ cần biết chút thông tin nào đó liên quan đến đường buôn bán đồ trộm cắp, cũng có thể lần ra manh mối, tìm được mục tiêu.” Mộc Lâm Thâm nói không cần nghĩ, dựa lưng vào ghế, liệt kê một đống lý do:

Thân Lệnh Thần mỉm cười, đây cũng chính là lý do mà hắn coi Mộc Lâm Thâm là tri kỷ, lôi tư duy của y giống như một thám tử dày dạn kinh nghiệm, có thể nhìn thấu những thứ nằm sau manh mối. Quách Vĩ há hốc mồm không phản bác được một câu, hắn đi theo bao lâu mà nghĩ mái không ra dụng ý của sư phụ, vậy mà một người chẳng tiếp xúc mấy nói một cái ra ngay. Quan Nghị Thanh thì lại nhìn chằm chằm Mộc Lâm Thâm, cô lấy làm lạ, rõ ràng một người đang ở trạng thái cảm xúc kích động như vậy, sao y vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ được, như não y chia làm hai phần hoạt động độc lập vậy. “ Này hai đứa nghe rõ chưa vậy? Sau này cứ thế mà phân tích, đừng suy nghĩ quá sâu, đa số các vụ án khi đã rõ ràng thì thực ra rất đơn giản. Nhưng cũng đừng nghĩ là đơn giản, khi còn chưa biết gì, bất kỳ vụ án nào cũng đều là một bí ẩn, phải thật sự dụng tâm tìm kiếm cái đáp án đơn giản đấy.” Thân Lệnh Thần nói:

Hai đứa học trò chỉ biết "vâng", hiểu cái vị trí nội tuyến đỏ này không phải là tùy tiện ai cũng làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận