Nội Tuyến

Chương 154: Chắp tay mời nhập môn. (2)

Thử nghĩ mà xem, hai người lần đầu tới một nơi xa lạ, không thân không quen, chẳng có đạo cụ gì, vẫn có thể làm một vụ lừa đảo không nhỏ, nếu có hỗ trợ, vậy thì bọn họ có thể làm tới mức nào? Dương Mộng Lộ thoáng nghĩ là hiểu tâm tư của Đồ Thân Hào:" Đây hẳn là kiệt tác của thầy Lâm rồi, cái miệng của chú nhóc đó có thể hóa không thành có, lần trước bỏ trốn, vậy mà khi bị bắt về, mồm mép một hồi làm ông chủ Hà đánh ba người kia. Ngốc Đản không có khả năng đó, cùng lắm chỉ là đạo cụ của cậu ta mà thôi."

" Đúng, đúng, cho nên hai người chúng mới đi với nhau." Đồ Thân Hào đập vô lăng:" Ôi, tri nhân tri diện bất tri tâm, tôi quá lo rồi."

" Cẩn thận một chút không bao giờ thừa, nhưng anh đánh người ta một trận, lấy tiền, sau đó lại bỏ mặc người ta, bây giờ lại hối hận có muộn rồi không?" Dương Mộng Lộ tính lại món nợ cũ, đánh một trận có thể không sai, nhưng sau đó phải có bù đắp mới đúng, bây giờ xem hắn giải quyết vấn đề thế nào:

Đồ Thân Hào không biết có tính toán gì, hắn có vẻ không lo chuyện thuyết phục hai người kia, còn cười nói:" Nếu không như thế làm sao biết được hai người họ có năng lực lớn như thế, cũng có thể xem như phép thử thành công mà. À phải, người như thằng nhóc đó làm sao lại ở bệnh viện tâm thần nhỉ?"

" Sao nào, anh không thấy bệnh viện tâm thần mới là chỗ thích hợp nhất với bọn họ à?" Dương Mộng Lộ trả lời như thế:

Đúng thế, tuy nói là một kế hoạch lừa đảo cấp thiên tài, nhưng mà cũng phải có cái đầu đủ điên mới làm ra chuyện như vậy ... Nghĩ mà xem, thằng khùng nào lại nghĩ tới chuyện lừa đám vay nặng lãi? " Ha ha ha, cô nói đúng, tôi càng thích bọn họ hơn rồi đấy, không điên sao có thể làm cái nghề của chúng ta." Đồ Thân Hào ngửa cổ cười to:

Hắn cũng hơi điên rồi, vì trong tầm mắt đã nhìn thấy chiếc xe "cuống cuồng" bỏ chạy kia ... Ngốc Đản liên tục quay đầu lại phía sau nên cũng lập tức phát hiện ra chiếc Lexus đang truy đuổi, tức thì mừng phát điên, ra sức vò đầu Tiểu Mộc, khen không ngớt miệng ... Ài chà chà nhóc con, cậu tính toán không sai lệch chút nào ... Ái chà chà, nhóc con này, cậu đổi nghề làm cảnh sát đi, theo anh đây đi làm nằm vùng, bằng với cái đầu biến thái của cậu, kẻ xấu tới mấy cũng bị cậu hại chết. " Ngồi ngay ngắn vào, chúng sắp đuổi tới rồi đấy." Mộc Lâm Thâm tức giận rống lên:

Ngốc Đản vội vàng thu lại cảm xúc, ngồi ngay ngắn, nhưng mà hạnh phúc tới quá đột ngột, cái mồm hắn cứ ngoạc ra, nhất thời không sao điều chỉnh lại được, vội hỏi:" Lâm Tử, phải biểu diễn thế nào mới giống thật."

" Con mẹ nó, việc quái gì phải biểu diễn chứ, thằng đó đánh chúng ta một trận, cướp tiền của chúng ta, vứt bỏ chúng ta giữa đường, còn hi vọng chúng ta phải tươi cười với hắn à ... Lấy đồ đi, chém chết hắn." Mộc Lâm Thâm bộ dạng điên cuồng, hung hãn không hề giống đóng kịch, mà như có thù mười kiếp làm Ngốc Đản giật bắn mình:

Tiếp đó chiếc Honda Fit làm một động tác khiến xe sau phải kinh sợ, khi hai xe gần như đi song song Mộc Lâm Thâm đánh vô lăng sang bên, Đồ Thanh Hào kinh hãi phanh gấp, làm đuôi chiếc Honda Fit lướt qua mũi chiếc Lexus sát sạt. Suýt nữa hai xe va chạm mạnh rồi, đều đi trên 100 km/h, Đồ Thân Hào toát mồ hôi lạnh, nhìn chiếc Honda fit phun khói đen, tiếp tục tăng tốc phóng đi, lập tức kéo giãn khoảng cách lên mấy chục mét. " Xem ra tôi đúng là đã quá đáng rồi." Đồ Thân Hào lúc này mới ý thức được vấn đề thực sự nghiêm trọng, hành vi vừa rồi cho thấy lửa giận của đối phương, có điều hắn cũng đáng gờm lắm, tiếp tục tăng tốc đuổi theo, mặt nghiêm túc hơn hẳn:" Lộ Lộ, cô báo cho xe phía sau đi."

Chiếc Honda Fit tăng tốc lên 140 km/h rồi, Ngốc Đản cảm tưởng thân xe đang rung lên, không chịu nổi tốc độ cao đến thế, lại không dám quấy nhiễu Mộc Lâm Thâm, cẩn thận nhắc:" Lâm Tử, chậm thôi, chúng ta đang lái xe hơi không phải máy bay đâu."

" Chậm cái gì mà chậm, sao anh không bảo tôi dừng luôn xe, quay đầu lại liếm chân hắn nhận cha nuôi luôn cho rồi." Mộc Lâm Thâm quát:" Bất kể anh là cảnh sát hay lưu manh, chẳng có lý do nào tha cho hắn."

Đúng thật, chuyện đã tới mức này rồi còn phải thỏa hiệp à, vấn đề là của chúng, Ngốc Đản cũng buông thả một lần, cầm lấy ống sắt, nhổ bãi nước bọt:" Tôi cũng muốn đánh bọn chó đó một trận lâu rồi."

Tốc độ xe không hề giảm, hướng thẳng tới lối ra đường cao tốc. Mười mấy phút sau, chiếc Honda Fit đi qua trạm thu phí đỗ, rời khỏi đường cao tốc đỗ lại, xe cách camera của trạm thu phí không xa, Đồ Thân Hào mừng thầm, đây là một biểu hiện của việc chột dạ. Vừa tới chỗ đông người, có camera giám sát một cái là chùn chân, vừa vặn phù hợp với tâm thái của hai người bỏ trốn bị người ta truy đuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận