Nội Tuyến

Chương 422: Đặc phái viên thu nợ. (3)

Thời tiết oi nóng thi thoảng có cơn mưa bất chợt, Thượng Hải vào mùa hè là đáng ghét nhất, nắng hay mưa cũng chẳng làm người ta thích nổi, nhưng ba người trên chiếc xe nửa cũ nửa mới này, điều cuối cùng bọn họ quan tâm chính là thời tiết. Công ty cho vay nặng lãi cũng có yêu cầu về thành tích, nếu không thu được tiền thì đừng mơ đến lương cố định, chỉ có thể uống gió tây bắc mà sống thôi. Chứ còn không à, hai tên cấp dưới mới của Mộc Lâm Thâm đang cằn nhằn, tên lớn nói:" Mộc ca, chúng tôi đã tới mấy lần rồi, khó đòi lắm, cần phải có mấy vị đại kim cương của Nhiếp ca ra mặt mới được."

" Mấy vạn đồng thôi, đòi mãi không được." Tên nhỏ Lục Đậu thở than:

" Nhưng mà chúng ta thực sự không làm được, văn đấu không ăn thua."

" Võ đấu thì chúng ta cũng có đánh lại người ta đâu, làm quá người ta báo cảnh sát, chẳng phải là cũng không đòi được à?"

Công ty cho vay nặng lãi thì phải lấy tiền bằng cách quấy rối, vòi vĩnh, thậm chí là thủ đoạn hạ lưu. Nhưng những người dám vay nặng lãi cũng chẳng phải là mấy người tốt đẹp, họ cũng khó chơi, chẳng có đạo đức gì. Mộc Lâm Thâm với tư cách chuyên vay nặng lãi rất hiểu điều này, nhìn hai trợ thủ với gương mặt hốc hác đói ăn, không khỏi thở dài, kinh tế suy thoái ảnh hưởng sâu rộng thật, ngành nào nghề nào cũng đều không khá lên được, ngay cả người làm trong công ty cho vay nặng lãi cũng gặp khó khăn. " Đại Mễ, Nhị Đậu, thử nói xem trước kia các cậu đi đòi nợ thế nào?"

" Còn thế nào được ạ, chỉ có mấy trò đó, một hù dọa, hai mắng chửi, ba dụ dỗ, đều không được, bây giờ chúng tôi có quỳ xuống cầu xin người ta cũng chẳng xong." Đại Mễ nói rất thảm:

Lục Đầu thì có chút tức tối:" Chúng tôi toàn được giao cho những vụ khó đòi thôi, dễ đòi thì đã chẳng đến lượt chúng tôi, đây là khoản nợ nát đã quá hạn nửa năm, không ai đòi được, ông chủ đành đòi được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

" Đúng thế, chúng tôi không phải được giao những vụ khó nhằn thì là công vụ viên, hơn nữa ít nhiều cũng đã khấu trừ gần hết rồi, người ta cũng không thèm trả tiền cho tử tế." Đại Mễ giọng chua chát:

Khoản vay nhỏ là như vậy, lúc vay đã bị trừ luôn lãi suất, còn khi đòi nợ thì thu bao nhiêu cũng tính, theo cách tính của công ty cho vay nặng lãi, ví dụ như anh vay 1 vạn, lãi suất mỗi tháng là 1 nghìn, sau 12 tháng anh trả 1,2 vạn lãi, nhưng thực ra anh vẫn còn nợ tôi 1 vạn ... Những món nợ xấu chính là kiểu tiền như thế này, chủ nợ cũng không nhất thiết phải đòi lại, còn những người vay tiền thì đương nhiên sẽ tìm cách chối bỏ nếu có thể. Đại Mễ và Nhị Đậu càng nói càng hận, bọn vay nặng lãi đó thứ đầu buồi gì cũng có, có người mắng chửi giữa phố, có người đổ nước bẩn, có người cầm chổi đuổi người, thậm chí còn có cán bộ công chức còn vô liêm sỉ hơn, không trả tiền lại còn dám đe dọa công ty cho vay nặng lãi. Làm cái nghề này dễ dàng sao? Đôi khi không thu được tiền, lại còn gặp nguy hiểm đến tính mạng nữa. Xuống khỏi cầu vượt, Mộc Lâm Thâm dừng xe bên đường, mỉm cười nhìn hai người rồi nói: " Không biết cách kiếm tiền một cách thật thà chân chính, cái đó còn có thể hiểu được; nhưng nếu ngay cả việc nghĩ cách thu tiền cũng không làm được, thì không thể tha thứ được. Không sao, nghe tôi chỉ huy, chọn hai nhà, hôm nay đảm bảo các cậu sẽ nhận được hoa hồng ... Cái nhà này thế nào? Vương Nhị Hổ, nợ Nhiếp ca 10 vạn."

" Không dễ đòi đâu Mộc ca, thằng cha này là cán bộ của tổ dân phố đấy, đây là loại cán bộ có sức chiến đấu cao nhất, ngay cả Nhiếp ca còn không dám chơi cứng." Đại Mễ sợ hãi nói:

“ Chúng tôi đi đòi rồi đấy, thằng cha này thường xuyên không tìm thấy người đâu, chỉ có vợ hắn ta ở nhà. Mà vợ hắn dữ lắm, lần trước chúng tôi còn theo hai đại ca thân tín của Nhiếp ca đến tận nhà, vợ của Vương Nhị Hổ cầm dao thái rau đuổi họ ra ngoài, còn làm ầm lên ở đồn công an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận