Nội Tuyến

Chương 525: Hành động Ánh Lửa. (7)

Dưới mưa do, từng chiếc xe ba gác, xe máy, xe điện ba bánh, xe van cũ kỹ, thậm chí cả những chiếc xe điện du lịch, bất kỳ phương tiện giao thông rẻ tiền nào anh có thể tưởng tượng được người dân tầng lớp dưới sử dụng đều hiện diện ở nơi này. Gần đến nửa đêm, Đại Hồ Lô đã tung ra hơn mười nhóm người, bây giờ lại có thêm một nhóm nữa vừa tới, đi trên một chiếc xe van. Người lái xe này từng làm hoàn thượng cùng Lưu Dương ở khu du lịch, chuyên dàn cảnh ăn vạ kiếm tiền, đã nhận không ít ân huệ từ nhóm Mộc gia. Hắn dừng xe bên vệ đường gần bến cảng, thò đầu ra hỏi: “Hồ Lô ca, em đến rồi đây.”

“ Quải Thác Tử, mày đến muộn nhất.” Đại Hồ Lô chửi một câu, rồi đưa thẳng một chiếc đồng hồ, đó là tiền công:

" Anh có ý gì đấy, coi thường em đấy à?" Quải Thác Tử không nhận:

“ Đêm khuya rồi còn phải ra ngoài, nếu không đưa cho mày chút lợi ích thì tao đây áy náy lắm. Tao giờ hết tiền rồi, chỉ còn cái này thôi.” Đại Hồ Lô vì chuyện hôm nay mà hắn đã dốc hết túi rồi:

Quải Thác Tử là thằng ăn vạ kiêm lái xe chui, nói: “Anh lúc nào mà có tiền chứ? Chiếc đồng hồ này chắc chắn là cướp của ai đó … Thôi được, anh bảo em chở một xe xăng đi làm gì đây? Vì tình nghĩa huynh đệ với anh và Nhị Hồ Lô, chúng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được.”

Nghe nhắc tới Nhị Hồ Lô một cái làm Đại Hồ Lô bật khóc, người trên xe ngạc nhiên hỏi han, lúc này mới biết: xong rồi, Nhị Hồ Lô chết rồi, Lưu Dương bị bắn, khốn nạn, hung thủ còn chưa tìm ra. Ngay lập tức, mọi người phẫn nộ, vỗ ngực nói: “ Không cần nói gì nữa, nếu chúng tôi không hết lòng thì thật không phải huynh đệ. Cứ yên tâm, nếu có tin tức gì, tôi sẽ báo ngay cho các anh.”

Một nhóm xe khác lại lao vút đi. Trên con đường ven biển, một mạng lưới dày đặc đã được giăng ra, tất cả đều đang tìm kiếm những chiếc thuyền xuất hiện trên mặt biển, nhưng vào thời điểm này, làm sao có thể có thuyền chứ? Đại Hồ Lô nhìn những con sóng biển cuồn cuộn như giận dữ, tiếng gầm rú như căm phẫn trào dâng, hắn ngồi giữa trời mưa, lau nước mũi và nước mắt bị nước mưa làm loãng trên khuôn mặt. Một cảm giác cô đơn chưa từng có ập đến, khiến lòng hắn trống trải vô cùng. Đúng lúc này di động reo vang ... Điện thoại reo lên, trong phòng bệnh, tất cả mọi người đều dựng tai lên nghe. Mộc Lâm Thâm mới chợp mắt nghỉ một lúc, nghe thấy tiếng điện thoại một cái mở choàng mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận