Nội Tuyến

Chương 449: Khảo nghiệm tối thượng. (2)

Xe dừng lại, có vẻ như đã đến nơi, Mộc Lâm Thâm bị lôi xuống xe, kéo vào một căn phòng. Mũ bị kéo xuống, y nhìn rõ đó là một phòng khách sạn cũ kỹ, bàn ghế cũ kĩ, trên ghế ngồi một người nam nhân mặt vuông chữ điền đang nhìn chằm chằm vào y. Hai người kia đá vào đầu gối y, khiến y bất giác ngồi phệt xuống đất. Sợ hãi ập tới, không ngờ Thân Lệnh Thần vừa cảnh báo xong tai họa lại ập tới nhanh như thế, Mộc Lâm Thâm cố gắng nhìn cho rõ người kia, cố phán đoán thân phận ý đồ đối phương, nhưng ánh sáng quá kém, làm đôi mắt sắc bén của y mất hiệu quả. " Thằng nhãi, mày cũng trơn lắm, bắt được không phải dễ." Đối phương giọng khàn khàn:

Mộc Lâm Thâm không dám ho he gì, đợi người ta nói tiếp. " Mày có biết tao là ai không?" Đối phương hỏi:

" Không biết ạ, đại ca là ..." Mộc Lâm Thâm cố gắng khúm núm hết mức:

" Mày không biết thì tốt, tao đánh mày một trận, mày cũng không biết là ai, ha ha ha." Đối phương cười đểu giả, xung quanh có người cười phụ họa:

Mẹ nó chứ, Mộc Lâm Thâm càng sợ hơn, người run từng chập, tình huống không rõ ràng, người ta đánh cho một trận cũng không biết phải tự cứu thoát mình thế nào. " Nói đơn giản thôi, tao hỏi mày hai câu, nếu trả lời không được thì đừng trách. Nghe kỹ đây..." Nam nhân kia đi về phía Mộc Lâm Thâm, ghé mặt lại gần uy hiếp, y liền gật đầu lia lịa, đối phương hỏi:" Câu hỏi đầu tiên, nghĩ kỹ rồi trả lời, Mã Ngọc Binh trước đây có một thằng đàn em tên Hắc Cương, mày chắc chắn biết rồi. Tao hỏi mày, hắn ta đi đâu rồi?"

Câu hỏi vừa nói ra, Mộc Lâm Thâm sững sờ, trong chớp mắt y có phán đoán, đối phương là cảnh sát, thế này là sao? " Đang hỏi mày đấy." Bên cạnh có người đá một phát cực nặng:

Mộc Lâm Thâm kêu lên đau đớn, rên rỉ nói:" Đại ca thằng đó bị cảnh sát bắt đi rồi."

" Cút mẹ mày đi, nói dối ai thế hả, tao chính là cảnh sát, thằng đó được thả lâu rồi." Đối phương nổi điên, vừa chửi vừa đá liên tiếp, hai tên áp giải y tới cũng đá lia lịa:

Mộc Lâm Thâm cố gắng ghe chắn chỗ hiểm, vẫn bị đá đau chảy nước mắt, cuống cuồng hét lên:" Khoan khoan, câu hỏi thứ hai, câu hỏi thứ hai thì sao, nói không chừng tôi trả lời được, tôi thực sự không biết hắn đi đâu mà, thời gian đó xảy ra chuyện, tôi trốn ở Thượng Hải. Tôi làm cho Qua ca, không biết chuyện người của Mã ca."

Nam nhân kia vẫy tay một phát, hai tên đàn em kia dừng lại, kéo Mộc Lâm Thâm dậy, tựa vào tường rồi ngồi xuống. Hắn ta lên tiếng: " Mày đã làm gì cùng Mao Thế Binh và Mã Ngọc Bình, tao biết hết rồi... Vấn đề là, chỗ cất giấu hàng của Mã Ngọc Binh và Mao Thế Bình ở đâu?"

" Làm gì còn hàng hóa chứ, bị cảnh sát lục soát lấy đi rồi mà." Mộc Lâm Thâm kêu khổ không thôi:

Á, lại một cú đá nữa, Mộc Lâm Thâm đau tới gặp bụng, thức ăn, rượu vưa vào bụng chưa bao lâu đã trả lại rồi, người co giật liên tục. Nam nhân kia tóm tóc y tát một phát:" Thằng nhãi ranh, đừng có giở trò với tao, mày không biết thật à?"

Đúng rồi, sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Mộc Lâm thâm cắn răng nhịn đâu, bắt đầu kiểm điểm lại những gì mình đã bỏ sót, thời gian qua mải mê kiếm tiền mà quên mất chuyện này rồi, Mã Ngọc Binh và Mao Thế Bình cất giấu rất nhiều hàng hóa, từ khi có tin tức đến khi bắt giữ chúng, chẳng đến một ngày, chúng không có cơ hội di chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận