Nội Tuyến

Đại Kết Cục: Sao có thể không nhà. (2)

Quan Nghị Thanh đứng dậy vỗ nhẹ vai Mộc Lâm Thâm nhắc nhở: “Tôi còn dẫn theo một người đến, cô ấy vẫn đứng ngoài cửa, không dám vào gặp anh … giống như anh, cũng không dám đối mặt với cô ấy. Những gì cần đến, cuối cùng cũng sẽ đến. Tôi nghĩ, anh sẽ không chọn cách trốn tránh nữa.”

Mộc Lâm Thâm mở mắt, cánh cửa từ từ được đẩy ra. Dung Anh mặc chiếc váy trắng, khuôn mặt nghiêm nghị như một nàng công chúa cao quý và lạnh lùng, đang chăm chú nhìn y. Quan Nghị Thanh mỉm cười, chậm rãi rời đi, tới cửa, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Dung Anh, kéo cô gái vẫn còn đang do dự vào trong phòng, sau đó khẽ khép cửa lại. Tựa vào tường, Quan Nghị Thanh thở dài một hơi, như thể vừa trút bỏ được tảng đá trong lòng, cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng kỳ lạ thay, trong phòng vẫn tĩnh lặng như cũ, cô ghé tai lắng nghe, nhưng không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào…

Điều gì đã thực sự xảy ra vào ngày hôm đó trở thành một bí ẩn không lời giải trong lòng Quan Nghị Thanh. Có điều khi rời đi, cô lén nhìn qua khe cửa một cái, chỉ thấy Dung Anh lặng lẽ gục đầu vào ngực Mộc Lâm Thâm. Hai người cứ ôm nhau như vậy, không rõ là họ đang thì thầm trò chuyện hay đang trầm ngâm không nói. Kể từ đó, họ lại mất liên lạc, nhưng lần này Mộc Lâm Thâm không mất tích, Quan Nghị Thanh lén kiểm tra hồ sơ vài lần, mỗi lần đều phát hiện rằng tên của Mộc Lâm Thâm xuất hiện như một người bình thường, có giao dịch ngân hàng, có thông tin đi tàu xe, chuyến bay, thậm chí còn có một lần xuất cảnh. Khi nhìn thấy thông tin xuất cảnh, cô dâng lên nỗi buồn rất lâu. Thời gian trôi qua vùn vụt, từ mùa hè thoáng cái đã sang mùa đông, rồi từ mùa đông lại đến khi hoa nở mùa xuân, tiếp đến là những ngày hè oi ả. Khi những nhân vật và sự kiện trong ký ức dần phai nhạt, thì vào một ngày nào đó, họ lại bất ngờ hiện về như những vị khách không mời mà đến, quấy rầy tâm trí bạn, giống như khung hình bị đóng băng vậy. Hôm nay Quan Nghị Thanh lại bất chợt nhớ tới Mộc Lâm Thâm, vừa mới bắt đầu giờ làm việc, cô đã ngồi thẫn thờ, mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên mới giật mình tỉnh lại, vội vàng tắt bức ảnh trên điện thoại. “Mời vào.” Cô ngồi ngay ngắn nói lớn:

Sau đó, cửa từ từ mở ra, Quách Vĩ ló đầu vào, đứng nghiêm kính chào: “Chủ nhiệm Quan, chào chị.”

Quan Nghị Thanh lườm một cái, cười gượng gạo, vị trí vừa được đề bạt vẫn còn nhiều điều chưa quen, khi những người quen không còn gọi cô là "Tiểu Quan" nữa, cô cảm thấy thiếu tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận