Nội Tuyến

Chương 195: Nguy hiểm ở khắp nơi. (3)

Đúng là rất linh hoạt, nếu là cảnh sát bắt giữ thì ai mà dám mạnh tay như thế chứ, bốn người kia bị tống vào ghế sau của xe việt dã, vẫn còn rên rỉ vì đau đớn, có người còn chảy máu. Ngốc Đản nhảy lên xe, nhìn qua thương tích không có vấn đề gì lớn, không cần xử lý, lấy còng tay từ Liên Cường còng họ lại. Đại Chủy và Đại Đầu xác nhận được suy đoán trước đó của mình, nhưng chẳng vui vẻ chút nào, sợ tới toàn thân run rẩy. " Đại Đầu, Đại Chủy, dù thế nào cũng có thời gian làm huynh đệ, cho nên tao cho bọn mày một cơ hội để lập công chuộc tội ... Nói đi, ai an bài bọn mày ở đây, chuẩn bị đón ai?"

Ngốc Đản không vòng vèo gì hết, hắn biết địa vị của hai tên này trong tổ chức, tuy vô dụng không làm được việc lớn, nhưng độ tin cậy thì rất cao, thời khắc này được bố trí đợi sẵn ở đây, vậy nhân vật chuẩn bị được đón đi không phải là tầm thường. " Không nói chứ gì? Bọn mày cứ nhìn đi, hôm nay còn ai đi được không?"

Xuyên qua không gian đã chạng vạng tối lúc cuối ngày, bốn người bị bắt nhìn thấy một chiếc xe khách lớn đỗ lại, người trên xe ào ào nhảy xuống như đổ xủi cảo vào nổi, chẳng hề giống với khách du lịch, tất cả đang theo cửa sau chạy vào trong tòa nhà. Ngốc Đản lại tiếp tục chỉ, gần đó có vài cái xe khách nữa, người trên xe ăn mặc giống khách du lịch, đang theo chỉ huy tản ra. Đại Chủy biết xong rồi, giờ che giấu cũng không còn ý nghĩa gì nữa, líu lưỡi nói:" Tôi nói, tôi nói ... Ông chủ Giả bảo chúng tôi, chúng tôi đợi ở đây?"

" Ông chủ Giả nào?" Ngốc Đản truy hỏi:

" Tôi, tôi không biết tên là gì, chỉ biết là nữ, hình như là thân thích của ông chủ Hà." Đại Chủy ấp úng, thân phận của họ đâu biết mấy, bảo gì làm vậy:

Giả Phương Phi. Chẳng lẽ ông chủ Giả luôn ẩn mình chính là cô ta? Tuy biết ông chủ Giả là người đứng sau điều khiển toàn bộ chuyện này, nhưng ai lại nghĩ đó là Giả Phượng Phi suốt ngày đi qua đi lại trước mặt bọn họ đâu. Nghĩ lại thì, đó không phải là cách ngụy trang tốt nhất sao? Ngốc Đản nhảy ngay xuống xe, gọi điện báo về nhà, cập nhật tình hình mới. 16 giờ 50 phút, Mộc Lâm Thâm đứng trước gương chỉnh lại trang phục, nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ, y thuận miệng nói:" Mời vào."

Lời vừa dứt thì trên mặt y cũng chuyển sang vẻ mặt trang trọng, nhìn người trong gương, đến chính bản thân y cũng cảm thấy đôi chút xa lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận