Nội Tuyến

Chương 345: Mắt lửa thấu hồng trần. (4)

" Anh ta thì nhìn ra cái gì được chứ, đến cả máy vi tính còn không tra ra." Quan Nghị Thanh không ngờ lại châm chọc, sau đó ra sức nháy mắt với Thân Lệnh Thần:

Xem ra cô nương này cũng có ý đồ, hai lần Thân Lệnh Thần dẫn Quan Nghị Thanh đi theo gặp Mộc Lâm Thâm kỳ thực là vì thế, muốn tận dụng hiệu ứng mỹ nữ từ cô. Tất nhiên trong tính toán ấy, hắn và Tiểu Mộc quan hệ không tốt, cần Quan Nghị Thanh làm nhân vật điều hòa, không ngờ thực tế trái ngược, bảo sao cô bé này từ lúc tới như ăn thuốc nổ, chẳng lẽ có ý đồ sớm, hắn phối hợp mắng:" Đừng làm loạn nữa, cậu ấy tìm ra được nghi phạm trọng đại bỏ trốn trong vụ án đa cấp đó, cô nên tôn trọng người ta."

" Hừ, anh ta phải đáng cho người ta tôn trọng chứ."

" Chắc chắn là đáng."

Mộc Lâm Thâm đặt di động xuống, trừng mắt lên nhìn hai người bọn họ, các người diễn kịch cũng nên đầu tư chút công sức đi chứ:" Được rồi, được rồi, muốn có được cái gì thì nói đi, tưởng tôi bị ngốc hay sao ... Chị hai, cần gì làm thế, cười một cái, khen tôi vài tiếng, chẳng phải là hữu ích hơn à?"

Quan Nghị Thanh hừ một tiếng quay đầu sang bên, có điều lại không nhịn được phì cười. Thân Lệnh Thần mặt không đổi sắc, cười ha hả:" Thấy chưa, tôi bảo nhãn lực của cậu ta cao lắm mà ... Tiểu Mộc, hai chúng ta đấu với nhau, nữ nhân này chính là đề kiểm tra, thế nào?"

" Có phải anh muốn tôi đoán xem thân phận cô ta là gì, sau đó so sánh khác biệt khi chân tướng được tìm ra?" Mộc Lâm Thâm nheo mắt:

" Đúng, Nghị Thanh làm chứng, nếu thua, tôi bái cậu làm sư phụ, nếu thắng ... Ha ha ha, cậu ngoan ngoãn làm nội tuyến cho tôi." Thân Lệnh Thần cười nói, dù sao hắn cũng có lợi, đến tên tội phạm vì khai thác thông tin, hắn hạ mình gọi một tên tội phạm là Du gia, ngại gì gọi thằng nhóc là sư phụ:

Quan Nghị Thanh còn khích:" Dám không?"

Mộc Lâm Thâm ngớ người, cơ mà thằng cha này vì muốn y làm nội tuyến không ngại chia rẽ cha con người ta, còn chuyện gì không dám làm:" Này, mỹ nữ, cô gọi anh ta là sư phụ, thế thì sau này phải gọi tôi là sư gia đấy."

" Xì, phải xem anh có bản lĩnh không chứ." Quan Nghị Thanh bĩu môi:

" Bản lĩnh thì chắc chắn là có rồi, nhưng tôi không muốn lám sư gia cô. Cô nói xem, sau này gặp lại cô cứ một câu sư gia gọi tôi, tôi làm sao còn trêu ghẹo cô được nữa. Lỡ đâu hai chúng ta còn có cơ hội phát triển khác thì sao? Không phải khi đó xưng hô sẽ rất khó xử à?" Mộc Lâm Thâm nói hết sức nghiêm túc:

Câu này lại khiến Quan Nghị Thanh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, mắng: " Anh đúng là ngựa không biết mặt dài, lợn không chê mình béo, bọ hung còn tưởng mình thơm!"

" Thôi, thôi, thôi." Thân Lệnh Thần lần nữa phải ra tay chắn giữa cả hai:" Lừa lừa hay là ngựa cũng phải đem ra chạy một chuyến mới biết, Tiểu Mộc, đừng chỉ biết cãi nhau với cô nương chứ?"

" Hai người đúng là sư đồ đấy, tôi chịu rồi, không cần khích tôi nữa, ai cũng biết là giả còn cứ cố tình làm, không phải tự biến mình thành kẻ ngốc sao?" Mộc Lâm Thâm chào thua, vấn đề y biết không phải ở nhãn quang, hay trí tuệ, mà là do thân phận, hoàn cảnh, sẽ giới hạn phương thức tư duy của một người. Cảnh sát càng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, địa vị của Thân Lệnh Thần đôi khi khiến nhãn quan của hắn thêm sắc thái chính trị nữa. Đấy, còn chưa bắt đầu đã bị giới hạn nhiều góc độ như thế làm ăn được gì? Đương nhiên cảnh sát có lợi thế về nguốn lực, có thể bù đắp được phần thiếu xót này, nhưng đó là với vụ án bình thường, còn với loại án kỳ lạ này, khi đối phương ở tầng cấp cao, cảnh sát nếu không có cái nhìn chính xác, cũng không phát huy hết nguồn lực của họ. " Đầu tiên, sau khi tìm ra nữ nhân này, mọi người đã làm gì rồi?" Mộc Lâm Thâm hỏi:

" Trước tiên tất nhiên là tìm kiếm trong kho thông tin tội phạm, thứ đến là kho thông tin người có tiền án, tìm kiếm điều kiện trùng khớp." Quan Nghị Thanh trả lời:

" Tức là nếu không có án là chịu rồi?"

" Đúng thế."

" Tôi phán đoán nữ nhân này là đồng lõa của nghi phạm trộm cắp, nhìn từ hành vi né tránh camera rất có kỹ thuật của cô ta, hẳn là không phải người mới."

" Tư duy của cô lạc hậu quá rồi cô nương, hiện giờ gái đứng đường còn biết né tránh camera, huống hồ là người thực hiện đại án như thế? Dù có là người mới, chỉ cần huấn luyện né tránh camera vài bữa không phải là OK rồi sao?"

Quan Nghị Thanh tựa hồ bị y làm nghẹn lời, giọng vừa nghi ngờ lại không phục:" Vậy anh nhìn ra cái gì rồi? Đừng chỉ giỏi chê bai người khác."

"Được, vậy để tôi nói cho cô biết cách nhìn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận